Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 139: Mật Ngọt 5





“À, anh tới rồi!”
Cố Manh Manh sau khi nhìn thấy Lục Tư Thần xuất hiện, mặt liền nở một nụ cười.

Nhưng mà Lục Tư Thần lại không có bất kỳ thái độ đón chào nào.

Anh ấy đang quan sát Hứa Tân Dịch,lạnh lẽo nhếch mép cười, giống như gió lạnh trên đỉnh núi tuyết, lạnh thấu xương thấu tủy.

Hứa Tân Dịch không khỏi run rầy.

Hắn liền buông tay ra, sắc mặt có chút sợ hãi.

Cố Manh Manh lại không chú ý tới điều này, cô lại quay đầu nhìn về phía Hứa Tân Dịch, giọng điệu nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Hứa Tân Dịch, cậu cũng đừng lo lắng quá nhiều, Sơ Tuyết lựa chọn nghỉ học là có nguyên nhân, nhưng cũng không phải vì chuyện không tốt, ừm, dù sao bây giờ tớ cũng không thể nói, nhưng không bao lâu nữa, cậu sẽ biết.


“Thật sao?”
Hứa Tân Dịch nhìn cô.

“Đương nhiên, tớ lừa cậu làm cái gì?” Cố Manh Manh đáp.

Hứa Tân Dịch không cam lòng: “Cậu tiết lộ cho tớ một chút được không? “
Cố Manh Manh đang định trả lời thì có một giọng nam trầm trầm chen vào: “Manh Manh, lên xe!”
Cố Manh Manh đáp lại: “Được, lên liền đây! “
Nói xong, lúc này cô đi lại mở cửa xe.

Cô đang chuẩn bị khom lưng ngồi vào, giọng Hứa Tân Dịch truyền đến: “Sơ Tuyết có phải có bạn trai không? “
Cố Manh Manh dừng lại.

Cô quay đầu nhìn về phía Hứa Tân Dịch, thở dài: “Yên tâm đi, cậu ấy vẫn chưa có.



Hứa Tân Dịch thở phào nhẹ nhõm.

“Tạm biệt!”
Cố Manh Manh mỉm cười với anh, ngồi vào trong xe.

Chẳng bao lâu chiếc xe từ từ rời đi.

Hứa Tân Dịch vẫn đứng tại chỗ như trước, giống như đang ngắn người, thật lâu cũng không có động tĩnh gì.

Và lúc này, bên trong xe hơi.

Không khí có chút u ám, từ khi Cố Manh Manh ngồi vào trong xe, Lục Tư Thần vẫn chưa nói câu nào.

Lúc đầu, Cố Manh Manh cũng không chú ý tới, lúc cô buông điện thoại xuống, lúc này mới phát hiện sắc mặt người đàn ông hằm hằm, giống như đêm đen như mực, làm cho người ta thoạt nhìn trong lòng có chút sợ hãi.

“Lục Tư Thần, có chuyện gì với anh vậy?”
Cô nghiêng đầu, nhìn người đàn ông kỳ lạ nói, “Anh đang không vui hả?” “
Lục Tư Thần liếc nhìn cô: “Cuối cùng cũng nhớ tới tôi rồi sao? “
Cố Manh Manh ngần ra.

Nhưng ngay sau đó, cô phản ứng lại ngay.

Cô mỉm cười và nói:”Ò,anh đang trách tôi chơi điện thoại cho nên không để ý tới anh hả? Ai gia, tôi nói cho anh biết, vừa rồi tôi đang nói chuyện phiếm với một người bạn, à, chính là Thẳm Sơ Tuyết đó, anh biết không, là người bạn thân nhất của tôi.

Tôi nói cho anh biết, nam sinh vừa rồi tên là Hứa Tân Dịch, là đội trưởng của đội bóng rổ trường, kỹ năng bóng rỗ siêu tốt, ở trong trường chúng ta rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng mà.

“Rất nhiều cô gái theo đuổi?” Lục Tư Thần bỗng nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của cô.

Anh mỉm cười, biểu hiện rất tinh tế: “Bao gồm cả cô?” “
“Cái gì?”
Cố Manh Manh sửng sốt.

Lục Tư Thần nhìn cô, lạnh lùng nói: “Đừng cho là tôi đang giả vờ, Có Manh Manh, cô nên giải thích rõ ràng cho tôi! “
“Tôi giải thích điều gì?” Cố Manh Manh nhíu mày, có chút không thể hiểu được nhìn anh:”Tôi lại làm sai chuyện gì, tại sao anh lại muốn như vậy với tôi? “
Lục Tư Thần cắn răng: “Các người vừa rồi ở bên đường làm gì?”
Cố Manh Manh chọt hiểu ra.

Cô nói: “Ò, vừa rồi, Hứa Tân Dịch đang hỏi tôi chuyện của Thẩm Sơ Tuyết.


Lục Tư Thần nhíu mày.

Cố Manh Manh nhìn anh, bỗng nhiên lại phản ứng lại.

Cô há hốc miệng, vẻ mặt rất kinh ngạc: “Trời ơi, Lục Tư Thần, anh có quá giàu trí tưởng tượng không? Anh không phải cho rằng tôi và Hứa Tân Dịch có gì đó.

*|m miệng!”
Lục Tư Thần ngắt lời cô.

Cố Manh Manh bĩu môi.

Cô len lén nhìn người đàn ông, vừa giơ tay ôm lấy cánh tay anh liền nói: “Ai da, Lục Tư Thần, cái này có cái gì đâu mà tức giận, tôi biết anh quan tâm đến tôi.


Nhưng mà tôi vẫn phải giải thích rõ ràng, người Hứa Tân Dịch thích là Thảm Sơ Tuyết, mà tôi là bạn tốt của Sơ Tuyết, cậu ấy đương nhiên tìm tôi hỏi thăm chuyện của Sơ Tuyết, nhưng rất đáng tiếc là, Sơ Tuyết đã bỏ học rồi…”
Nói đến đây một hồi, Cố Manh Manh lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “Đúng rồi, Lục Tư Thần, anh có biết người tên là Thắm Nam Châu không? “
“Thẩm Nam Châu?”
Lục Tư Thần nhíu mày.

Anh cúi đầu,mắt nhìn cô gái nửa dựa vào lòng anh, ánh mắt tối tăm: “Cô từ đâu nghe được cái tên này?” “
“Sơ Tuyết nói cho tôi.”
Cố Manh Manh đáp.

Cuối cùng, cô thấy thai độ của Lục Tư Thần không đúng, bắt đầu lo lắng: “Làm sao vậy, có chuyện gì không? “Không có.”
Lục Tư Thần mở miệng tiếp lời của cô, cười cười nói: “Thẳm Thị ở phía nam rất có thế lực, mà cô nói tới người này chính là người làm người của Thẩm Thị.

Dừng lại một lúc anh lại nói: “Người này đúng là có chút khả năng, bây giờ bạn của cô đi theo anh ấy sao? “
“À, không phải như anh nghĩ đâu.” Cố Manh Manh giải thích: “Sơ Tuyết chỉ cùng anh ấy ký hợp đồng.

À, Thẫm Nam Châu phụ trách nâng đỡ cô ấy, sau đó Sơ Tuyết quay phim cho anh ấy kiếm tiền, hợp tác rất đơn thuần, tuyệt đối không phải như anh nghĩ.”
Lục Tư Thần dở khóc dở cười: “Tôi nghĩ cái gì? Cưng à, tôi không nói gì hết.


Có Manh Manh rất buồn bực nhìn anh.

Lục Tư Thần cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của cô, giọng nói trở nên ôn nhu: “Ngoan, bây giờ không nói chuyện này, lát nữa sẽ đi gặp cha mẹ, không lo lắng sao? “
Vậy thì sao, Cế Manh Manh không lo lắng, nhưng sau khi nghe anh nói như vậy, bỗng nhiên lại bắt đầu lo lắng.

Cô liền nắm lấy ống tay áo anh, cắn môi nói: “Lục Tư Thần, anh nói lát nữa tôi sẽ gặp lão gia tử nhà anh, tôi nên gọi cái gì? “
Lục Tư Thần thở dài: “Lần trước không phải đã nói với cô rồi sao, cô gọi là ông nội.


“Đúng vậy…”
Cố Manh Manh vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé của mình, bĩu môi nói: “Xem trí nhớ này của tôi.”
Lục Tư Thần nhìn bộ dáng nhỏ bé ngốc nghéch của cô, thật sự là không yêu không được.

¿ Anh ôm người vào lòng, vừa vô nhẹ lưng cô, vừa chậm rãi nói: “Cô cũng không cần quá lo lắng, giống như lần trước là tốt rồi, ông nội là một người rất dễ gần, ông ấy sẽ không làm khó cô.


“Tôi chủ yếu là sợ tôi không biết nói chuyện.”
Cố Manh Manh nói.


Lục Tư Thần nhếch môi: “Không sao, có tôi ở đây.


“Ừm!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Sau khi đến trang viên La Lan, vừa xuống xe, Cố Manh Manh liền nhìn thấy Lục Tiểu Tứ và Tô Mẫn Mẫn, hai người đang nói chuyện, nhìn còn rất kích động, Tô Mẫn Mẫn thậm chí còn khua tay múa chân, cũng may Lục Tiểu Tứ còn giữ được vẻ bình tĩnh.

“Tô Mẫn Mẫn!”
Cố Manh Manh lên tiếng kêu.

Bên kia, Tô Mẫn Mẫn nghe được tiếng nói, không khỏi quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy Là Cố Manh Manh, tỏ ra rất phấn khởi.

*A, Manh Manh cậu rốt cục cũng tới rồi!”
Cô hét lên trong lúc chạy về phía cô.

Đáng tiếc, lúc sắp nhào tới Cố Manh Manh liền bị Lục Tư Thần ngăn lại.

“Tử Diễm có tới không?”
Anh điềm đạm hỏi.

Đối với Lục Tư Thần, Tô Mẫn Mẫn có chút sợ hãi, cho nên lập tức cũng thu lại bộ dạng điên khùng, nghiêm túc liền đáp: “Còn chưa đâu, anh ba hình như ở quân khu, có thể sau bữa cơm tối mới có thể trỏ về.


Lục Tư Thần ‘Ù’ một tiếng, kéo Cố Manh Manh đi về phía trước.

Tô Mẫn Mẫn trợn mắt há hốc mồm.

Thật là không để cho cô ấy ôm một chút hả?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.