Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 197: Dịu Dàng 6





Vào buổi chiều, hai người cùng nhau ra khỏi công ty.

Vẻ mặt Cố Manh Manh buồn chán, hình như không vui vẻ lắm.

Mà ngược lại, Lục Tư Thần lại là một biểu cảm thỏa mãn!
Tài xế đã lái xe tới, sau khi nhìn thấy người đến, lập tức cung kính mở cửa sau.

Phản ứng của Cố Manh Manh tương đối nhanh, giống như con thỏ nhỏ, chỉ một chút liền chui vào trong xe.

Lục Tư Thần thấy thế, chỉ bát đắc dĩ lắc đầu cười, sau đó cũng ngồi theo.

Nhưng Cố Manh Manh này hình như rất đề phòng với anh, vẫn luôn ép người vào bên cửa xe, trước sau đều duy trì khoảng cách nhất định với anh.

Lục Tư Thần đầu tiên là gọi hai cuộc điện thoại, hẳn là có liên quan đến công việc, lúc nói chuyện, giọng nói trầm thấp, rất nghiêm túc.

Sau đó, anh đặt điện thoại di động của mình xuống và mỉm cười với cô gái: “Ngồi xa như vậy để làm gì?” Thôi nào, lại đây Cố Manh Manh lắc đầu.

Lục Tư Thần cười tủm tim: “Có phải muốn tôi ôm cô không? “
Cô Manh Manh bày ra khuôn mặt nhỏ bé suy sụp: “Tôi thật sự không thoải mái, anh không thể đẻ tôi im lặng một lát sao? “
Lục Tư Thần nhíu mày.

“Hai chúng ta có vấn đề gì với nhau sao?” Anh nói.

Cố Manh Manh không lên tiếng.


Lục Tư Thần tiếp tục nói: “Được, nếu cô không tới đây, vậy ta để tôi qua đó! “
Nói xong, anh chuẩn bị tư thế ngồi lại gần Cố Manh Manh.

“Nè nè!”
Cố Manh Manh vội vàng giơ hai tay ra, làm ra bộ dạng chống cự.

Cô vội vàng nói: “Anh không cần phải qua đây, bây giờ tôi thực sự không thoải mái, tôi muốn ngồi yên tĩnh một lúc.”
“Sao lại không thoải mái?”
Lục Tư Thần nhíu mày: “Đề tôi giúp cô xoa nha? “
Anh rõ ràng là biết rõ vấn đề mà.

Cố Manh Manh đỏ mặt, theo bản năng nhìn người lái xe đang lái xe trước mắt, tiếp theo lại nhìn về phía Lục Tư Thần, lắm bẩm nói: “Anh không thể nhỏ giọng một chút sao? “
Lục Tư Thần gật đầu: “Có thể.” Anh dừng lại một chút rồi lại nói, “Cô đến đây!”
Cố Manh Manh vẻ mặt không tình nguyện.

Thế nhưng cô vẫn di chuyển, chủ động dựa vào người nam nhân.

Lục Tư Thần ôm cô lên đùi ngồi xuống, ôm thân thể mềm mại của cô, không khỏi cười nói: “Cô á, lá gan bây giờ càng lúc càng lớn, tôi nói một lời rồi còn muốn mặc cả với tôi, hả? “
Giọng điệu này của hắn, nửa tựa như nghiêm túc, nửa lại giống như đùa giõn.

Cố Manh Manh không phân biệt rõ ràng, chỉ có thể giải thích: “Tôi không phải không nghe lời anh, tôi, tôi thật sự không thoải mái…
“Tôi biết.”
Lục Tư Thần vừa đáp, vừa cúi đầu hôn lên má cô.

Cố Manh Manh mở đôi mắt to ngập nước mắt, đáng thương nhìn anh.

Lục Tư Thần bật cười: “Sau khi trở về bồi thường cho cô, thế nào? “
Cố Manh Manh vừa nghe, trong mắt cô sáng lên.

“Thật sao?”
: Cô nhìn người đàn ông và hỏi, “Anh bù đắp cho tôi cái gì?”
Lục Tư Thần đáp: “Cô có thiếu gì không? “
Cố Manh Manh được hỏi.

Cô suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Tôi hình như không thiếu gì, anh cho tôi rất nhiều tiền, tôi thường không bao giờ sử dụng nó.” À, nhưng tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn không?”
“Ở trong phạm vi giới hạn của tôi, đều có thể!”
Lục Tư Thần đáp.

Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi nồi lên sự tò mò.

Cô hỏi một cách bối rối: “Giới hạn của anh?” Giới hạn của anh là gì?”
Lục Tư Thần nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cười nói: “Mặc kệ cô muốn gì, hay là muốn làm cái gì, cơ thể của cô phải ở bên cạnh tôi, đây chính là giới hạn! “
Vẻ mặt Cố Manh Manh rất bất ngờ.


Lục Tư Thần liếc nhìn cô, ánh mắt nhìn lại phía cô: “Thế nào, cô còn có suy nghĩ khác không? “
Cố Manh Manh vội vàng lắc đầu, nói: “Không có, tôi, tôi có thể đi đâu đây? Hơn nữa, anh đối xử tốt với tôi như vậy, mặc kệ tôi muốn cái gì cũng đều đáp ứng, tôi làm gì muốn rời khỏi anh?
Tôi không phải là kẻ ngốc.


Lục Tư Thần nhếch môi: “Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.


Cố Manh Manh “Ò’ lên tiếng, sau đó lại trở nên trầm mặc.

Lục Tư Thần vuốt ve mái tóc dài của cô, một lát sau, mở miệng hỏi: “Suy nghĩ kĩ xem muốn làm gì chưa? “
Cố Manh Manh ngẳắng đầu lên, mong đợi nhìn anh: “Anh thật sự sẽ giúp tôi sao? “
“Ừm!”
Lục Tư Thần gật đầu.

Cố Manh Manh cắn cánh môi dưới, bỗng nhiên nói: “Tôi muốn biết về quá khứ về cha mẹ ruội! “
Tay Lục Tư Thần khế dừng lại.

Anh vô tình nhìn cô gái và nói: “Tại sao đột nhiên lại muốn biết điều này?”
Cố Manh Manh không chớp mắt nhìn anh, trả lời: “Thật ra từ nhỏ tôi đã rất tò mò, trước kia ở trong viện phúc lợi, tôi luôn nghĩ, vì sao ba mẹ tôi lại muốn vứt bỏ tôi? Lục Tư Thần, có lẽ anh không thể hiểu được loại cảm giác này của tôi, nhưng nói thật, nếu như tôi vẫn không có được đáp án, tôi sợ tôi vĩnh viễn không được buông tha.


Lục Tư Thần không nói gì.

Cố Manh Manh có chút thấp thỏm bắt an nhìn anh.

“Lục Tư Thần, sao anh không nói gì?”
“Hôm nay cô đi gặp ai?”
Bỗng dưng, giọng nói của người đàn ông vang lên.

Cố Manh Manh giật mình: “Hả? “
Lục Tư Thần nheo mắt, nắm chặt cằm của cô, giọng nói trầm trầm: “Manh Manh, lần trước tôi đã nói gì với cô, hả? “

Cố Manh Manh cũng lo sợ mà nheo mắt lại.

Không phải mới nhanh như vậy đã bị anh đoán được?
Nhưng dù sao, cô ấy không thể thừa nhận điều đó.

“Hôm nay tôi thật sự đi gặp bạn.” Cố Manh Manh giả vờ vô tội trả lời: “Tôi, tôi chỉ nghe câu chuyện của cô ấy, bỗng nhiên có một chút đồng cảm mà thôi, chính là có cảm giác cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.

Cho nên, cho nên tôi bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao cha mẹ tôi yêu nhau rất nhiều, nhưng cuối cùng, tại sao họ không ở bên nhau? “
Lục Tư Thần cảm thấy đau đầu.

Anh vừa xoa đầu vừa đáp: “Manh Manh, đây đều là chuyện quá khứ, cho dù cô có biết thì có ích gì? Hơn nữa điều cô muốn biết nó là chuyện tình cảm giữa hai người, sao tôi có thể biết được? Ai có thể biết lý do thực sự cho chuyện này ngoại trừ cha mẹ cô? “
Cố Manh Manh bĩu môi: “Anh có môi quan hệ xã hội rất rộng, có thể giúp tôi tìm thấy câu trả lời.


“Mọi người đều có quan điểm khác nhau về cảm xúc, nếu tôi tìm thấy một người sai và nhận được một câu trả lời sai, nó lại không tốt cho cô, thậm chí có thể gây ra hậu quả rất xấu,” Lục Tư Thần nói.

“Manh Manh, cô phải nghe lời, chuyện trong quá khứ đã qua, hiện giờ lại đi truy cứu, đã không còn ý nghĩa gì nữa, đây là ân oán giữa các thế hệ trước, cô cần gì phải xen vào? “
Cố Manh Manh bỗng nhiên liền thông suốt.

Vẻ mặt cô chắc chắn nhìn người đàn ông, mở miệng nói: “Lục Tư Thần, anh tuyệt đối biết chuyện gì đó, nếu không, làm sao anh biết bên trong có ân oán? Chắc chắn anh biết gì đó, nhưng anh sẽ không nói với tôi, phải không? “
Lục Tư Thần thật sự là hoàn toàn bát đắc dĩ.

Anh vỗ vỗ đầu nhỏ của cô gái và nói: “Ngoan nào, cô bây giờ thay đổi điều kiện bồi thường được không, điều này quá khó khăn và nó cũng không phải là một chuyện tốt.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.