Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 202: Scandal Thân Tượng 4





“…À, anh ấy là bạn trai của tôi!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người giật mình.

Nhất là phản ứng của Triệu Hiều Kỳ, biểu cảm trên mặt cô, hình như là dáng vẻ khiếp sợ.

Cố Manh Manh cười ngượng ngùng: “Triệu Hiểu Kỳ, tớ biết cậu bất ngờ, nhưng, tớ hy vọng cậu có thể giữ bí mật, được không?”
Lúc này, Triệu Hiểu Kỳ mới định thần lại.

Cô lúng túng nhếch miệng một cái, gật đầu nói: “Cậu, cậu yên tâm đi, tớ đương nhiên sẽ giữ bí mật cho cậu.

À không đúng, sau phải giữ bí mật? Đó đâu có gì sai.”
Nói đến đây, cô bỗng nhiên ngắng đầu nhìn về phía Lục Tư Thần, ánh mắt trong suốt: “Cố Manh Manh, bạn trai cậu đẹp trai như vậy nếu là tớ, tớ muốn tất cả người trên thế giới đều biết…”
Chà, những gì cô nói dường như có dụng tâm.

Cố Manh Manh đầu tiên là nhíu chân mày lại, lập tức đáp: “Triệu Hiểu Kỳ, tớ nghĩ cậu hiểu lầm rồi, à, nguyên nhân tớ không muốn nói ra, là bởi vì tớ muốn cho mọi người kinh hï, mà cụ thể như thế nào, hi hi, nếu như kinh hỉ, ta đương nhiên không thể nói ra được rồi!”
Triệu Hiểu Kỳ: “…
Cố Manh Manh hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Cái này, nếu như không có chuyện gì, tớ với bạn trai tớ tính đi ăn tiệc, cậu muốn đi cùng không?”
Triệu Hiểu Kỳ lại không ngốc, cô làm sao có thể trở thành cái bóng đèn?
Cô lắc đầu, ngượng ngùng cười nói: “Các cậu đi đi, tớ có hẹn với người khác rồi.”
“Được.”
Cố Manh Manh gật đầu, vẫy tay: “Tạm biệt!”
Triệu Hiểu Kỳ lúng túng cười: “Tạm biệt!”
Sau đó, Cố Manh Manh kéo Lục Tư Thần rời đi.

Từ đầu đến cuối, là một trong hai bên, Lục Tư Thần chưa từng nói lời nào, cho đến khi đi xa cũng không nói lời nào.

Cố Manh Manh nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Anh không phải là đang giận chứ?”
Lục Tư Thần rũ mắt xuống, hờ hững nhìn cô.


“Tức giận?”
Anh cười nhạt: “Anh tại sao lại tức giận?”
Cố Manh Manh bĩu môi: “Còn không phải tức giận, biểu cảm của anh thật lạnh nhạt…”
Lục Tư Thần không lên tiếng.

Cố Manh Manh lại tiếp tục nói: “Em giới thiệu anh là bạn trai em, đó là cũng có nguyên nhân, Lục Tư Thần, anh nghe em giải thích trước đi, có được không?”
“Nói!”
Lục Tư Thần gật đầu.

Cố Manh Manh trả lời: “Em bây giờ còn là sinh viên, nếu như nói anh là chồng em với Triệu Hiểu Kỳ, không biết trong bao lâu cả trường sẽ biết tin này.

Ôi, em thật sự không muốn trở thành người nồi tiếng!”
Lục Tư Thần nghe xong lời nói này, lại không gật bừa.

Anh hé miệng nói: “Vẻn vẹn chỉ như vậy thôi sao, Manh Manh?”
“Thật sự chính xác!”
Cố Manh Manh nhìn anh, không có gì hơn ngoài chân thành nói: “Lục Tư Thần, lẽ nào anh cảm thấy em có ý giấu diễm? Ai, người đẹp trai lại có tiền như vậy, dù có nói với ai đi chăng nữa thì điều đó cũng khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn.

Lý do tại sao em không nói sự thật thực sự là vì tôi vẫn còn là một sinh viên.

Em không muốn bị mọi người nhìn nhận theo một cách khác, huống chỉ là anh không phải… Người bình thường, nếu như quan hệ giữa chúng ta bại lộ, trời ạ, em không thể tưởng tượng nỗi…”
“Không dám tưởng tượng cái gì?”
Lục Tư Thần thêu mi.

Cố Manh Manh trả lời: “Em cũng không biết nữa, dù gì cũng không nên tưởng tượng.

À, à, được rồi, em thừa nhận, em chủ yếu không tưởng tượng nỗi, ha ha.”
Lục Tư Thần bỗng nhiên giơ tay lên vỗ nhẹ xuống đầu cô gái.

“Hứt”
Cố Manh Manh che đầu, biểu cảm kìm nén nhìn anh.

“Là gì đó?”
Cô quắt queo.

Lục Từ Thần từ trên nhìn xuống cô, hừ nhẹ một tiếng: “Lần sau không được viện cớ này, về sau giới thiệu anh với người khác, anh là chồng em, nhớ kỹ chưa?”
Thật là bá đạo!
Cố Manh Manh ở trong lòng mắng thầm.

Có thể ở ngoài mặt, những lời cô không dám nói thật.

“Biết rồi…”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Như vậy, Lục Tư Thần mới thỏa mãn.

Anh một lần nữa kéo cô gái vào lòng, ông đi vào trung tâm mua sắm.

Sau khi ăn xong, hai người nhàn nhã đi dạo phó.

Cố Manh Manh kéo tay Lục Tư Thần, bỗng nhiên mở miệng nói: “Lục Tư Thần, anh khiến cho tôi cảm thấy tôi được bao dưỡng… có được hay không?”
“Cái gì?”

Lục Tư Thần kinh ngạc nhìn về phía cô.

Cố Manh Manh tiếp tục nói: “Chính là cái loại người vung tay lên, sau đó hào phóng nói: Em yêu, em muốn mua gì, anh mua hết cho eml”
Lục Tư Thần: “…”
“Nói, nói nha!”
Lục Tư Thần thở dài, không thể làm gì hơn nói: “Em muốn mua gì?”
“Hừ…”
Cố Manh Manh nhìn xung quanh.

Cuối cùng, ánh mắt cô nhìn về phía của hàng trang sức đối diện.

“Đói”
Cô chỉ tay về phía tiệm trang sức trước mặt, háo hức nói: “Chúng ta đi xem trang sức có được không?”
“Ừm.”
Lục Tư Thần gật đầu, ôm cô đi tới.

“Xin chào quý khách!”
Vừa mới vào tiệm, hai nhân viên mặc sườn xám tiên ra đón.

“Hai vị muốn xem cái gì?”
Nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm hỏi.

Cố Manh Manh ngửa đầu, tro hai mắt nhìn Lục Tư Thần.

Lục Tư Thần nhíu mày: “Chuyện gì?”
Cố Manh Manh giả bộ dáng vẻ đáng thương tội nghiệp, rụt rè hỏi: “Honey, người ta muốn mua nhẫn kim cương, người ta muốn mua một cái có được không?”
Lục Tư Thần không nói.

Nhưng, ngại ở bên cạnh có người, anh vẫn tốt tính gật đầu.

“Mua!”
“Vâng vâng!”
Cố Manh Manh vui vẻ gật đầu.

Sau đó, cô nhìn về phía nhân viên bên cạnh, nói: “Làm phiền, tôi muốn mua nhẫn kim cương, cô tư vấn cho tôi một chút chứ?”
“Vâng vâng, mời hai vị qua bên này!”
Nhân viên cửa hàng nói, lúc này dẫn người qua khu kim cương.


Khoan hãy nói, nơi này kim cương rất nhiều, nhiều loại, dưới ánh đèn chiếu, toát lên vẻ hào quang.

“Thật hào nhoáng!”
Cố Manh Manh cố ý thốt lên một câu.

Quả nhiên, ánh mắt nhân viên bên cạnh khác thường.

Lục Tư Thần đã nhận ra, không vui nhíu mày.

Lúc này, Cố Manh Manh lại cố ý lớn tiếng hét: “Tôi muốn chiếc nhẫn kim cương lớn nhát, trong tiệm các người có không?”
Nhân viên cửa hàng nghe vậy, cũng là không gấp nói.

Bởi vì, các cô đang nhìn biểu hiện của Lục Tư Thần.

Hừ, quả nhiên là người có chút khôn khéo.

Nhưng so với gương mặt quá đỗi anh tú của Lục Tư Thần, lúc này lại như tản băng trôi, toàn thân toát ra khí lạnh.

Nhân viên cửa hàng thấy thế, còn tưởng rằng anh mát hứng, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm, cô gái này nhất định là tiểu tam được bao dưỡng, mà người đàn ông này từ tuổi tác nhìn lên, tám chính phần là người đã có vợ!
Nghĩ như thế, mấy người nhân viên nhìn Cố Manh Manh, càng trở nên khác thường.

“Hả, sao các người không trả lời?”
Lúc này, thanh âm Cố Manh Manh vang lên.

Một nhân viên thông minh trong đó, cô cười tủm tỉm, mở miệng nói: “Cô gái, tiệm chúng tôi chỉ là chỉ nhanh, khả năng không có loại kim cương lớn nhất.

Nhưng tôi có thể tư vấn những mẫu kim cương trong tiệm, cô xem, cô cần không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.