Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 209: Scandal Thần Tượng 11





“Hả?”
Cố Manh Manh sửng sốt.

Cô ngơ ngác mở to đôi mắt, liền khoảng cách gần như vậy nhìn Lục Tư Thần, tinh lượng đen thùi trong con ngươi không thể che giấu nghỉ hoặc.

“Còn có biện pháp khác?”
Bỗng nhiên đầu óc của cô tựa như bị sét đánh, dáng vẻ có chút không phản ứng kịp.

Lục Tư Thần ôm lấy eo nhỏ của cô, cười đến ngoạch nghẽo: “Tối nay dẫn em đi mua2”
“Cái gì 4?”
Có Manh Manh nhíu chân mày.

Lục Tư Thần lại không nói thêm nữa, sau đó hôn gò má của cô, giọng nói cưng chìu: “Ngoan, ngày mai có muốn đi siêu thị?”
Cố Manh Manh nghe vậy, nhát thời hai mắt sáng choang.

“Muốn!”
Cô không chút do dự gật đầu.

Lục Tư Thần sợ cô lo lắng, tiếp tục nói: “Muốn ngủ sớm một chút.”
“Được.”
Cố Manh Manh gật đầu, lúc này từ trong lòng ngực người đàn ông ngồi dậy.

Lục Tư Thần theo bản năng buộc chặt cánh tay.

“Chuyện gì 4?”
Cố Manh Manh không hiểu nhìn anh: “Còn có chuyện khác sao?”
Lục Tư Thần lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Cố Manh Manh mở miệng: “Vậy anh buông tay ra.”
Lục Tư Thần theo lời thả cô.


“Ngủ ngon!”
Cố Manh Manh được tự do, lập tức liền trượt nhanh như: thỏ, vèo một cái liền chui vào chăn.

Lục Tư Thần thở dài, bắt đắc dĩ lại cưng chìu nói: “Ngủ ngon, bảo bồi.”
“Ừm ừm.”
Cố Manh Manh nhắm mắt lại.

Lục Tư Thần ngồi bên giường nhìn một hồi, sau đó mới đứng dậy đi đến phòng làm việc.

Bữa trưa hôm sau, Lục Tư Thần dẫn Cố Manh Manh ra ngoài.

Thật bất ngờ là, Lục Tư Thần lần này chẳng những không dẫn thư ký theo, ngay cả tài xế cũng không có, mà là anh tự mình lái xe.

Mà giờ này khắc này, Cố Manh Manh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, vẻ mặt cười híp mắt liền mở miệng nói: “Lục Tư Thần, thì ra anh biết lái xe nha!”
Lục Tư Thân hừ nhẹ: “Nếu không thì2”
Có Manh Manh nhún vai, nói rằng: “Em trước đây vẫn luôn nghĩ anh sẽ không biết lái, à, chủ yếu, em dường như không thấy anh lái xe qua, bình thường đều có tài xế đi theo, cho nên… Ha ha, nhưng suy nghĩ một chút cũng phải, bây giờ dường như rất nhiều người cũng biết lái xel, ha, sau này em cũng muốn đi học lái xe!”
Nói một tràn đến đây, hai mắt cô chợt sáng lên, không gì sánh được hưng phấn bỗng nhiên nói rằng: “Lục Tư Thân, dứt khoát, anh dạy em lái xe có được không?”
Đây hoàn toàn chính là tâm huyết dâng trào!
Lục Tư Thần không thèm để ý cô, vẫn như cũ ưu tiên lái xe.

Cố Manh Manh kéo kéo ống tay áo của anh, nhõng nhẽo: “Lục Tư Thần, anh dạy em lái xe có được không? Hừ, nếu như anh không có thời gian, anh cũng có thể sắp xếp những người khác tới dạy em, ngược lại bây giờ cũng là kỳ nghỉ, bình thường em ở nhà cũng không có chuyện gì làm, còn không bằng học lái xe, như vậy về sau em có thể tự mình lái xe đi học, hoặc là bât luận cái gì em muôn đi đâu cũng đều được.”
“Ý tưởng không tệ!”
Lục Tư Thần chỉ bình luận bốn chữ này.

Cố Manh Manh rất nghi hoặc: “Có ý tứ gì? Lẽ nào anh cho là em không có cái nghị lực đi học lái xe hả? Lục Tư Thần, anh không nên xem thường em, năng lực học tập của ta rất mạnh.


Lục Tư Thân lắc đầu.

Anh đã mở miệng: “Không phải nguyên nhân này, Manh Manh, em muốn học lái xe, anh tán thành.

Thế nhưng, nếu như sau khi em học lái xe, mỗi ngày tự mình lái xe đi học, cái này anh sẽ không đồng ý.”
“Tại sao vậy? “
Cố Manh Manh rát phiền muộn.

“Không an toàn.”
Lục Tư Thần đáp.

Có Manh Manh không phục lắm, giải thích: “Cái này có gì không an toàn? Em tuân thủ luật pháp công dân tốt, lẽ nào anh còn tưởng rằng em sẽ đi đua xe? Yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đó.”
Lục Tư Thần vẫn lắc đầu.

Cố Manh Manh rất phiền muộn: “Vậy anh rốt cuộc có đồng ý dạy em học lái xe không?”
Lục Tư Thần mở tiếng: “Em có thể đi học lái xe.”
Cố Manh Manh mắt sáng lên.

“Thật sao? “
Cô nở nụ cười: “Em đây khi nào thì bắt đầu học?”
Lục Tư Thần đáp: “Em sẽ kêu thư ký sắp xếp cho em, em muốn khi nào?”
“Đương nhiên là cành nhanh càng tót lạc!”
Cố Manh Manh không chút do dự đáp.


Lục Tư Thần suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có thể.”
“Oal”
Cố Manh Manh nhất thời vui vẻ không ngớt.

Nhất thời, Lục Tư Thần chuyển lái, lái vào hầm gửi xe của trung tâm thương mại tổng hợp.

Cố Manh Manh vừa cúi đầu cỡi giây nịt an toàn ra, vừa vui vẻ nói: “Em biết trong trung tâm này có một nhà hàng bán mực viên cực kỳ ngon, Lục Tư Thần, anh muốn ăn không?
Em mời, anh muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Lục Tư Thần nhíu mày, lặng lẽ dừng xe.

Mới vừa dừng hẳn, Cố Manh Manh liền mở cửa xe nhảy xuống.

Lục Tư Thần theo sát phía sau, hai người cùng nhau vào thang máy.

Cố Manh Manh chủ động nắm bàn tay to lớn của người đàn ông, cười khanh khách nói: “Chúng ta đi dạo siêu thị trước hay là đi ăn mực viên trước?”
“Em làm gì em thích!”
Lục Tư Thần đáp.

Có Manh Manh suy nghĩ một chút, quả quyết đưa ra quyết định.

“Vậy em muốn đi ăn mực viên trước, sau đó sẽ đi dạo siêu thị, như vậy chúng ta mua đồ đạc về sau đó có thể trực tiếp rời đi.”
“Được.”
Lục Tư Thần cũng không có ý kiến.

Vì vậy, hai người thẳng đến khu ẩm thực.

Lục Tư Thần vốn là tướng mạo anh tuần, bây giờ một thân áo sơ mi, cao to như ngọc thể, trời sinh chính là cảnh đẹp hấp dẫn người.

Quả nhiên, hai người vừa đi vào nhà hàng mực viên, lập tức liền có không ít ánh mắt nhìn vào.

Có thể thán phục, chắc có ước ao, thậm chí có chút gan lớn, còn len lén lấy điện thoại di động chụp ảnh.

Cố Manh Manh quẫn được không được, len lén kéo kéo.

ống tay người đàn ông, rầu rĩ nói: “Đều tại anh!”
Lục Tư Thần kéo cô vào lòng ngực hộ tống, dáng vẻ rất vô tội: “Anh đã làm gì?”
Cố Manh Manh bóp hông của anh, nói: “Ai cho anh dáng dấp đẹp mắt như vậy, anh xem những người đó, tất cả đều đang nhìn anh!”
“Cái này còn trách anh?”

Lục Tư Thần dở khóc dở cười.

Cố Manh Manh hừ một tiếng, bỗng nhiên dùng hai cái tay ôm lấy thắt lưng người đàn ông, một bộ dạng bá đạo.

Khoan hãy nói, Lục Tư Thần còn rất thích.

Anh thuận thế đem người kéo, hai người thân mật ngồi xuống.

Nhân viên cửa hàng cầm thực đơn đi tới, mở miệng cười nói: “Hai vị cần gì không?”
Cố Manh Manh không có xem thực đon, trực tiếp liền nói: “Chúng ta muốn một phần hai người, với hai món kem, Lục Tư Thần, anh muốn ăn kem không?”
Lục Tư Thần lắc đầu.

Cố Manh Manh tiếp tục nói: “Oh, chỉ cần một phần kem là được rồi.”
“Vâng!”
Nhân viên cửa hàng gật đầu, sau đó lui xuống.

Sau khi nhân viên rời đi, Cố Manh Manh đem đầu lên vai người đàn ông.

Lục Tư Thần bật cười: “Làm sao vậy?”
Thật tình không biết, nụ cười của anh, lập tức gây nên chắn động không nhỏ.

Bên cạnh có không ít tiếng nữ sinh khẽ hô lên, nhao nhao.

đang khẽ nói đẹp trai!
Kể từ đó, Có Manh Manh thì càng thêm mắt hứng.

“Lục Tư Thần, không cho anh quay đầu, không cho phép nhìn lung tung, chỉ cho phép nhìn em!”
Cô bá đạo ra lệnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.