Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 238



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 238: Sói Xám Và Thỏ Trăng 2

Cuối cùng, Cố Manh Manh bị Lục Tư Thần xách lên. Tư thế đó giống như đại bàng bắt được gà con, trực tiếp vươn tay túm lấy, dễ dàng mà ném người trở lại giường lớn.

Cố Manh Manh nằm trên giường, hét lên: “Lục Tư Thần, anh khốn kiếp. Làm em ngã đau rồi!”

Lục Tư Thần nhìn cô từ trên cao, lạnh lùng nói: “Ngồi dậy!”

“Em không!”

Cố Manh Manh làm nũng, lăn lộn trên giường như một quả bóng.

Lục Tư Thần không nói gì.

Bây giờ, bầu không khí trong phòng có chút căng thẳng.

Cố Manh Manh không nghe thấy động tĩnh gì nên cô không khỏi lén lút quay lại nhìn anh. Khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông, khuôn mặt cô nhăn lại.

“Anh đang làm gì đấy…”

Cô mắp máy nói.

Lục Tư Thần lại nói: “Ngồi dậy!”

Trong lòng Cố Manh Manh vô cùng không tình nguyện.

Tuy nhiên, cô không dám làm trái lời người đàn ông này.

Nhìn vẻ mặt của anh, có vẻ như không giống đang đùa với có.

Bắt lực, Cố Manh Manh đành phải ngồi dậy khỏi giường.

Cô ngước nhìn anh, má phòng lên, bộ dạng uỷ khuất, giống như một con hamster vậy.

Lục Tư Thần cúi xuống, lấy tay chỉ lên trán cô, dạy dỗ: “Anh đã nói với em như thế nào, hả?”

“Nói gì cơ?”

Cố Manh Manh không biết anh muốn nói gì.

Lục Tư Thần hừ lạnh, liếc nhìn dưới chân cô.

Thấy vậy, Có Manh Manh không khỏi cúi đầu, thấy kỳ lạ mà nhìn chân mình.

“Sao vậy?”

Cô nghi ngờ hỏi, nghịch ngợm di chuyển mười ngón chân, cái nào cũng mũm mĩm, khá dễ thương.

Lục Tư Thần không khỏi đau đầu khi nhìn cô cư xử như một đứa trẻ.

“Bé con, em muốn anh nói bao nhiêu lần mới nhớ? Ngay cả khi ở nhà, em cũng không được đi chân trần. Nếu bị cảm lạnh thì sao?”

Cố Manh Manh hiểu ra.

Hóa ra là anh đang ám chỉ chuyện này!

“Uh, em quên mát…”

Cô chớp mắt, với vẻ mặt vô tội.

Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm.

Có Manh Manh đột nhiên cười toe toét, cô dang tay ôm lấy eo người đàn ông, nũng nịu: “Chồng à, người ta nhớ anh lắm. Vừa rồi còn mơ thấy anh nữa đấy. He he, không ngờ vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy anh. Khiến em suýt chút nữa còn tưởng là mơ…”

Lục Tư Thần hừ giọng: “Thật không?”

“Thật mà!”

Cố Manh Manh gật đầu nói tiếp: “Em mơ thấy anh dẫn em đi chơi, còn mời em ăn nhiều đồ ngon!”

Lục Tư Thần thở dài.

“Em có chắc đây là em nằm mơ không?”

“Sao vậy?”

Cố Manh Manh hỏi, đứng dậy khỏi giường.

Cô lớn mật ôm lấy khuôn mặt điền trai của người đàn ông, nhìn anh ở khoảng cách thật gần.

“Chồng ơi…”

Cô cười tít mắt gọi.

Lục Tư Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, tâm trạng dàn dần tốt lên.

“Hửm?”

Anh cong môi, dưới mắt có tia sáng yếu ớt lập lòe.

Cố Manh Manh chớp mắt, tinh nghịch nói: “Em muốn hôn anh. Làm sao đây?”

Lục Tư Thần gật đầu.

Cố Manh Manh tiếp tục: “Anh nhắm mắt lại đi!”

Lục Tư Thần chau mày, sau đó nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, có một cảm giác mềm mại truyền đến trên môi.

Tuy nhiên, chỉ là chạm một cái liền rời đi.

Lục Tư Thần mở mắt ra, bất mãn.

Thấy vậy, Cố Manh Manh vội vàng nói: “Áy, mấy giờ rồi?

Lục Tư Thần vẫn duy trì trạng thái lúc nãy, cầm con chuột trong tay trượt nhẹ.

Có Manh Manh nằm bò lên bàn, cuống quít mà mở lớp giây bạc ra.

Trong phút chốc, hương thơm tràn ra khắp phòng.

“Oa, thơm quá!”

Cố Manh Manh cảm thán.

Tuy nhiên, Lục Tư Thần chau mày.

“Cái gì thế?”

Mặt anh hơi tối sằm lại.

Cố Manh Manh cầm đũa lên, đáp: “À, bún nghêu.”

Nói xong, cô nóng lòng cầm đũa lên, ăn ngay một miếng.

“Không nóng sao?”

Lục Tư Thần ở bên cạnh nhìn cô.

Động tác của Cố Manh Manh hơi dừng lại, sau đó cô trả lời: “Có thể lúc vừa mới nấu xong rất nóng, nhưng giờ không nóng nữa. Anh có muốn thử không?”

Lục Tư Thần nhìn con nghêu bên trong, anh không khỏi nhíu mày, vẻ mặt có chút chán ghét.

“Thật sự không ăn?”

Cố Manh Manh nhìn anh và nói: “Món này thật sự rất ngon, tôi không gạt anh đâu!”

Lục Tư Thần lắc đầu: “Em ăn mình đi.”

Cố Manh Manh chu môi, quay đầu lại tiếp tục ăn.

€ó lẽ là do mùi nghêu quá nồng, Lục Tư Thần không ngửi được mùi này. Cuối cùng, anh trực tiếp xách latop quay về phòng ngủ, nói: Ăn xong nhớ đánh răng!”

“Ừm, biết rồi!”

Cố Manh Manh trả lời.

Tuy nhiên, ngay khi anh vừa bước vào phòng ngủ thì cô đã cười toe toét.

Thì ra Lục Tư Thần không thích nghêu!

Hì, cô đã nhớ ra rồi!

Đêm khuya, hai người triền miên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.