Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 262



Chương 262:

 

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là anh sẽ nhớ bạn nữ đi cùng của mỗi người!

 

Hơn nữa, đối với anh, ngoại trừ Cố Manh Manh, những người khác đều không phân biệt giới tính.

 

“Anna?”

 

Anh thấp giọng gọi, vẻ mặt đẹp trai có chút lãnh đạm.

 

Tuy nhiên, dáng vẻ này của anh là mê người nhát.

 

Anna cố gắng kiềm chế kích động hét lên, cười nói: “Đúng thế. Lục tổng, tôi rất vui được gặp anh ở đây. Ò, đúng rồi, anh thấy nhà hàng Tây này thế nào? Không dấu gì anh, nhà hàng này là tôi mở cùng với một người bạn. Kinh doanh cũng khá tốt. Nếu tôi biết rằng anh sẽ đến đây ăn tối hôm nay, tôi chắc chắn sẽ đích thân đến và tiếp đãi anh. Anh là khách quý đấy!”

 

Lục Tư Thần cong môi: “Cô An khách khí rồi.”

 

Anna khua tay, mỉm cười: “Áy, Lục tổng, gọi cô An gì chứ.

 

Anh có thể gọi tôi là Anna, hoặc Nana, như bạn bè của tôi gọi tôi như vậy.”

 

Oẹt Cố Manh Manh muốn nôn lên người cô ta ngay tại chỗ.

 

Đúng là mặt dày. Nana? Có sến không hải!

 

“Ô, đây là…”

 

Lúc này, Anna bỗng nhìn qua Có Manh Manh.

 

Cố Manh Manh cười với cô ta và nói: “Xin chào, tôi là Cố Manh Manh.”

 

“Ôi, dễ thương quá…” Anna nghe xong liền khen: “Thật là một cô gái đáng yêu. Áy, Lục tổng, đây là… cháu gái của anh?”

 

Hay rồi!

 

Cố Manh Manh mim miệng cười trộm.

 

Lục Tư Thần mặt không cảm xúc: “Cô nói cái gì?”

 

Anna nhướng mị, lập tức có phản ứng, cô ta nói sai rồi!

 

Cô ta vội nói: “Ôi, xem cái miệng của tôi này, nhằm rồi! Xin lỗi Lục tổng. Vừa rồi bạn tôi đưa cháu gái qua ăn tối. Tôi nói chuyện với anh ấy lâu quá, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại được.. Cháu gái của anh ấy quá tuyệt vời, nói là đã giành được một số giải thưởng quốc tế, cứ ở trước mặt tôi khen mãi!”

 

“Giải thưởng gì?”

 

Cô ta vừa nói xong, giọng của Có Manh Manh vang lên.

 

Anna nhìn cô, nói: “Ò, hình như là loại nhạc cụ gì… À, huy Chương bạc của cuộc thi vĩ cầm. Đúng đúng, chính là nó!”

 

TON.

 

Có Manh Manh gật đầu, ánh mắt có chút hâm mộ.

 

“Manh Manh.”

 

Lục Tư Thần gọi cô.

 

“Hả?”

 

Cố Manh Manh nhìn anh.

 

Lục Tư Thần cười: “Ăn no chưa?”

 

“Rồi!”

 

Có Manh Manh gật đầu.

 

Lục Tư Thần gọi người phục vụ đến để chuẩn bị thanh toán.

 

Anna vừa thấy vậy vội vàng nói: “Áy, ấy, Lục tổng lần đầu tiên đến nhà hàng của chúng tôi dùng bữa, làm sao có thể để anh trả tiền được? Thế này, anh cứ ăn uống no say là được. Tôi mời!”

 

Lục Tư Thần đứng dậy khỏi ghé.

 

Hắn trự tiếp lấy ví tiền, lấy từ bên trong lấy ra một xấp nhân dân tệ, đặt lên bàn.

 

Anna thấy vậy thì biến sắc.

 

Lục Tư Thần nói: “Tôi chưa từng có thói quen để phụ nữ trả tiền.”

 

Nói xong, anh đưa tay về phía Cố Manh Manh.

 

Cố Manh Manh nhanh chóng đứng dậy và đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào bàn tay lớn của anh.

 

Lục Tư Thần đưa người đi ra ngoài, lúc đi qua nhân viên phục vụ, anh buông lời: “Còn lại là tiền tip cho anh!”

 

Cố Manh Manh nghe vậy không khỏi tặc lưỡi.

 

Ôi trời, có tiền chính là tuỳ hứng như vậy!

 

“Cảm ơn ngài!”

 

Người phục vụ cảm kích nói.

 

Lục Tư Thần không trả lời, trực tiếp rời đi.

 

Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Cố Manh Manh đột nhiên ôm lây cánh tay của Lục Tư Thân, cứ như vậy ngắng đâu nhìn anh, hai mắt sáng rực.

 

Lục Tư Thần thấy vậy, không khỏi bật cười: “Nhìn anh như vậy làm gì?”

 

Cố Manh Manh cười toe toét nói: “Lục Tư Thần, anh có biết vừa rồi anh rất đẹp trai không?”

 

“Có sao?”

 

Lục Tư Thần cong môi.

 

Cố Manh Manh gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy, thật sự rất đẹp trai, giống như nam chính trong phim truyền hình, nhất là hành động trả tiền. Ôi, quả thực ngầu quá đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.