Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 273



Chương 273:

 

Trong mắt Có Manh Manh hiện lên tia kinhh ngạc.

 

Lục Tư Thần nhìn thấy điều này, không khỏi cười lạnh: “Quả nhiên là vậy!”

 

Cố Manh Manh đột nhiên thoát khỏi sự không chế của anh ta, chạy vào phòng ngủ.

 

Lục Tư Thần ngồi im, nhìn bóng lưng đang chạy trốn của cô, điềm nhiên nói: “Nếu có chuyện gì thì nói với anh, đừng có giữ trong lòng một mình, Manh Manh?”

 

“Em không muốn nói…”

 

Cố Manh Manh đầu cũng không ngoảnh lại mà trả lời.

 

Nói xong, “sằm” một tiếng, cô đã đóng cửa phòng ngủ lại.

 

Lục Tư Thần đưa tay xoa ấn đường, trong lòng thầm thấy bất lực mà lắc đầu.

 

Đến chiều, hai người ra ngoài.

 

Milan là kinh đô thời trang, khắp nơi đều là những cảnh đẹp lộng lẫy và những con người thời thượng. Những tòa nhà đặc trưng của Châu Âu trên đường phố cùng với những cửa kính màu sặc sỡ khiến cả thành phố như mơ trong một vàng hào quang đầy màu sắc ảo ảnh.

 

Điểm tham quan đầu tiên là Nhà thờ Milan.

 

Khi Cố Manh Manh nhìn thấy ngôi thánh đường có cấu trúc tinh xảo giống như một tòa lâu đài này thì không khỏi thốt lên: “Trời ơi, đẹp quá!”

 

Lục Tư Thần nắm lấy tay cô, cười mà không nói lời nào.

 

Cố Manh Manh quay đầu lại nhìn anh, nói không ngớt: “Lục Tư Thần, anh không thầy đẹp sao?”

 

“Rất đẹp.”

 

Lục Tư Thần bình tĩnh đáp.

 

Cố Manh Manh chau mày, thấy rất kỳ lạ: “Sao phản ứng của anh lại nhạt như vậy?”

 

Lục Tư Thần bắt lực, chỉ đành giải thích: “Lúc trước anh từng tới đây. Không thấy có chỗ nào đặc biệ “Ò, thì ra anh từng tới đây rồi. Chả trách…”

 

Cố Manh Manh lẫm bẩm.

 

Lục Tư Thần không nói gì, anh ôm cô, thuận theo dòng khách du lịch mà đi vào trong.

 

Cố Manh Manh dựa vào lòng anh, nhỏ giọng hỏi: “Em nghe nói ngoài tượng của các vị thần khác nhau được thờ trong nhà thờ này thì còn là lăng mộ của nhiều nhân vật nổi tiếng. Có thật không?”

 

“Không rõ.”

 

Lục Tư Thần đáp.

 

Cố Manh Manh chau mày: “Không phải cái gì anh cũng biết sao?”

 

Lục Tư Thần dở khóc dở cười: “Anh rảnh đâu mà hiểu những thứ này làm gì?”

 

TH Cố Manh Manh phồng má.

 

Lục Tư Thần vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô nói tiếp: “Nếu em thật sự muốn tìm hiểu về phương diện lịch sử, vậy anh sẽ nhờ thư ký tìm cho em những cuốn sách về phương diện này cho em. Em có thể từ từ đọc.”

 

“Xì, em không thèm…”

 

Cố Manh Manh hừ giọng.

 

Lục Tư Thần cười: “Biết thêm về lịch sử thì cũng tốt, sẽ giúp ích cho việc học hành của em.”

 

Cố Manh Manh im lặng.

 

Lúc này, họ đã bước vào nhà thờ, thứ đầu tiên đập vào.

 

mắt là một cửa sổ kính rực rỡ kiểu Gothic khổng lồ, thu hút ánh nhìn, khiến người ta kinh ngạc.

 

Phản ứng đầu tiên của Có Manh Manh là cầm điện thoại di động lên.

 

“Em muốn chụp một bức đăng lên trang cá nhân!”

 

Cô hứng chí nói.

 

Lục Tư Thần cưng chiều, cười nói: “Thích đăng lên mạng như vậy?”

 

“Em đây gọi là thích chia sẻ!”

 

Cố Manh Manh nghiêm chỉnh đáp.

 

Lục Tư Thần gật đầu: “Được, em là thích chia sẻ.”

 

Cố Manh Manh một tay khoác tay anh, tay kia giơ điện thoại chụp ảnh khắp nơi.

 

Lục Tư Thần thấy không an tâm lắm. Thu tay lại, đổi thành tư thế ôm cô vào lòng.

 

Cố Manh Manh mỉm cười: “Anh chịu trách nhiệm dẫn đường, còn em chịu trách nhiệm chụp ảnh, được không?”

 

Lục Tư Thần “ừm” một tiếng, từ đầu đến cuối đều cẩn thận bảo vệ cô. Cố gắng không cho người khác chạm vào cô, để cô có thể thoải mái chụp ảnh phong cảnh.

 

Nào ngờ, cảnh tượng này rơi vào. mắt người khác, thật sự là vô cùng hâm mộ.

 

Đến tối, khi mặt trời lặn, cả bầu trời được bao phủ bởi màu vàng cam rực rỡ.Trong một nhà hàng ngoài trời, Cố Manh Manh dưới ánh mắt của những khách du lịch, cô đã nhận được một món quà bắt ngờ.

 

Một bó hoa hồng đỏ!

 

Cô cười tít mắt, ánh mắt đầy xúc động.

 

“Thích không?”

 

Lục Tư Thần nhìn cô trìu mến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.