Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Căn phòng im lặng.
Ngày hôm sau, việc đầu tiên Cố Manh Manh làm sau khi ngủ dậy là đi tìm Tô Mẫn Mẫn ở phòng bên cạnh.
Không ngờ, khi cô mở cửa bước vào, cái người tối qua còn khóc lóc kể lễ quá khứ bị bắt làm vợ người ta từ nhỏ, lúc này lại đang thở phì phò, hơn nữa tướng ngủ còn rất £ xấu.
“Mẫn Mẫn.”
Cố Manh Manh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đưa tay ra đẩy cô ấy.
Tuy nhiên, không có phản ứng gì cả.
Cố Manh Manh rất bất lực, chỉ có thể tiếp tục gọi một tiếng: “Mẫn Mẫn, dậy ăn sáng, dậy đi!”
“Đừng ồn…”
Tô Mẫn Mẫn trỏ mình, tiếp tục ngủ say.
Cố Manh Manh chau mày nói: “Nếu cậu bỏ bữa sáng, vậy tớ đi trước đây?”
Nói xong chuẩn bị từ trên giường đứng lên.
Lúc này, người nào đó tỉnh dậy.
“Làm gì đấy?”
Tô Mẫn Mẫn mở đôi mắt nhập nhèng, uễ oải nhìn cô.
Cố Manh Manh đành phải nói lại: “Bây giờ đã gần chín giờ, cậu có muốn dậy ăn sáng không?”
Tô Mẫn Mẫn than thở: “Mệt quá, mệt mỏi cả người, không có chút sức lực nào cả.” Lúc này, cô lộ ra vẻ đáng thương: “Manh Manh, Manh Manh tốt của tớ. Tớ biết cậu tốt với tớ nhất, phải không?”
“Hửm?”
Cố Manh Manh cảnh giác nhìn cô ấy.
Tô Mẫn Mẫn cười nói: “Hì hì, cậu có thể giúp tớ đem bữa sáng vào đây, được không?”
Cố Manh Manh trợn tròn mắt: “Cậu nghĩ có khả năng không?”
Tô Mẫn Mẫn chắp tay lại: “Xin cậu đấy, Manh Manh tốt. Tớ thật không muốn nhúc nhích…”
Cố Manh Manh nói, “Lục Tư Thần vẫn đang ở bên ngoài.
Nếu anh ấy nhìn thấy cậu như thế này, cậu nghĩ anh ấy sẽ phản ứng như thế nào?”
Nụ cười trên mặt Tô Mẫn Mẫn đông cứng.
Cô ủ rũ nói: “Anh hai không đi ra ngoài sao?”
“Không.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mẫn Mẫn thở dài, đành phải từ trên giường chậm rãi đứng dậy.
Cố Manh Manh nói tiếp: “Cậu trước tiên rửa mặt sạch sẽ, tớ ở bên ngoài chờ cậu.”
Nói xong đứng dậy rời đi.
Tô Mẫn Mẫn nắm lấy cổ tay cô, lo lắng hỏi: “Mà này, anh hai phản ứng thế nào khi thấy tớ tới đây?”
Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc, trả lời: “Không có phản ứng gì cả.”
” Anh ấy không nói gì?”
Tô Mẫn Mẫn hỏi.
Cố Manh Manh lắc đầu và nói: “Không, anh ấy không nói gì cả.”
Tô Mẫn Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
Cô gật đầu: “Được rồi, tớ biết rồi. Tớ ra ngoài ngay!”
“Được, cậu đi rửa mặt đi.”
Có Manh Manh nói xong đi ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài phòng khách.
Lục Tư Thần đang ngồi trên ghế sofa, chuyển kênh bằng điều khiển từ xa.
Cố Manh Manh bước qua, ngồi xuống bên cạnh anh, nở nụ cười.
“Lục Tư Thần!”
Giọng cô trong trẻo, nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Tư Thần không nhúc nhích.
Cố Manh Manh không chịu thua, tiếp tục: “Lục Tư Thần, em đang nói chuyện với anh đây. Anh không cho em chút phản ứng gì được à?”