Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 318



Chương 318:

 

Cố Manh Manh trả lời, “Uh, chính là cái nơi tên Ema …

 

Galleria gì đó.”

 

“Galleria vittorio Emmanuele II?” Tô Mẫn Mẫn tiếp lời.

 

“Đúng đúng!” Cố Manh Manh gật đầu và nói, “Chính là nói”

 

“Nhưng mà, tớ không muốn đi…”

 

Tô Mẫn Mẫn bĩu môi.

 

Cố Manh Manh hơi ngắn ra: “A, tại sao?”

 

Tô Mẫn Mẫn liếc cô một cái rồi nói tiếp đi rồi.”

 

ởi vì tớ đã từng Cố Manh Manh nói: “Vậy làm sao giờ? Tớ đã nói với Lục Tư Thần rằng tớ sẽ đi. Nếu bây giờ lại thay đổi ý định, anh ấy có thể sẽ tức giận. Uh, vậy cậu muốn đi đâu?”

 

Tô Mẫn Mẫn vỗ xuống giường.

 

Cố Manh Manh khó hiểu: “Ý cậu là gì?”

 

Tô Mẫn Mẫn nói: “Tớ hiện tại muốn thoải mái nằm trên giường mà chơi game!”

 

Cố Manh Manh: “…”

 

Tô Mẫn Mẫn nhìn cô: “Sao? Chẳng lẽ cậu không muốn?”

 

Cố Manh Manh thở dài và nói: “Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng Lục Tư Thần không cho tôi nghịch điện thoại. Xem này, điện thoại của tớ đã bị tịch thu.”

 

Tô Mẫn Mẫn cười cười: “Thật đáng thương, tớ thật sự đồng tình với cậu!”

 

Cố Manh Manh không nói nên lời.

 

Sau đó, Cố Manh Manh thay quần áo và chuẩn bị đi đến Galleria vittorio Emmanuele II.

 

Trước khi rời đi, cô nhìn Tô Mẫn Mẫn vẫn đang nằm trên giường chơi game, nói: “Mẫn Mẫn, cậu chắc không cùng tớ ra ngoài không?”

 

Tô Mẫn Mẫn đang chăm chú chơi game, vừa trả lời: “Không đâu. Hai người đi đi!”

 

“Oh…”

 

Cố Manh Manh gật đầu.

 

Nhưng mà, cô vừa đi tới cửa phòng ngủ, liền nghe thấy Tô Mẫn Mẫn nói: “Đúng rồi, khi nào trở về nhớ mang cho tớ hai cái bánh donut. Tớ tự nhiên muốn ăn donut.”

 

“Được.”

 

Có Manh Manh đồng ý rồi bước ra ngoài.

 

Lúc này, Lục Tư Thần đã đợi sẵn bên ngoài.

 

Anh nhìn cô gái mặc chiếc váy liền xinh đẹp, gật đầu hài lòng: “Không tệ!”

 

Có Manh Manh cười vui vẻ, đắc ý hỏi: “Bây giờ em có phải rất xinh đẹp không?”

 

Lục Tư Thần nhướng mày.

 

Thấy anh không nói, Có Manh Manh giả vờ tức giận và nói: “Tại sao anh không nói?”

 

Lục Tư Thần đưa tay về phía cô, cong môi nói: “Ừ, rất đẹp!”

 

Thế rồi, Có Manh Manh vui vẻ đặt bàn tay nhỏ của mình vào bàn tay lớn của anh.

 

Sau đó, cả hai lên đường.

 

Trên đường, Cố Manh Manh chợt nhớ ra điều gì đó, cô không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, ngập ngừng hỏi: “Lục Tư Thần … cái đó, lần này Tô Mẫn Mẫn đột nhiên tìm đến em. Anh không vui sao?”

 

Lục Tư Thần nheo mắt nhìn cô.

 

“Anh là người keo kiệt như vậy sao?”

 

“Không phải!”

 

Cố Manh Manh lắc đầu.

 

Lục Tư Thần hừ giọng: “Sau này em bớt nghe máy lời vớ vẫn của nha đầu đó đi. Từ nhỏ đã điên điên khùng khùng.

 

Đừng để bị dạy hư.”

 

“Oh!”

 

Cố Manh Manh gật đầu.

 

Cuối cùng, cô tò mò hỏi: “Lục Tư Thần, anh có biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì không?”

 

Vẻ mặt Lục Tư Thần rất nhạt: “Biết một chút.”

 

“Vậy thì anh có thể nói cho em nghe được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.