Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 321



Chương 321:

 

“Cũng tạm!”

 

Có Manh Manh gật đầu.

 

Cuối cùng, cô lại chau mày nói tiếp: “Chỉ là có quá nhiều khách du lịch. Tớ muốn chụp mấy tắm đẹp chút mà cũng không được.”

 

Tô Mẫn Mẫn không ngạc nhiên.

 

Cô ấy cười nói: “Du lịch mà, đi ngắm là ngắm đầu người.

 

Cậu thế này còn đỡ đấy. Nếu đi vào mùa du lịch thì mới gọi là ê ẩm kìa. Cậu có thể tưởng tượng cảm giác ngón chân chạm ngón chân, vai chạm vai không? Còn có cái kiểu mà đi toilet cũng phải xếp hàng hai tiếng ấy?”

 

Cố Manh Manh lắc đầu: “Tớ chưa gặp phải tình huống này, uh, cậu đã gặp phải chưa?”

 

Tô Mẫn Mẫn trả lời: “À, tớ đọc trên báo.”

 

Cố Manh Manh: “…”

 

Tô Mẫn Mẫn liếc cô một cái, sau đó lại lại nìn màn hình TV phía trước, nói tiếp: “Tiểu Tứ ngày thường không thích đi du lịch lắm, cho nên tớ rất ít khi ra ngoài.”

 

“Vậy à…”

 

Cố Manh Manh gật đầu.

 

Tô Mẫn Mẫn kỳ quái nhìn cô: “Cậu sao vậy? Tớ sao lại thấy cậu kỳ kỳ?”

 

“Đâu có!”

 

Cố Manh Manh lắc đầu.

 

Tô Mẫn Mẫn bĩu môi: “Có lẽ là tớ nghĩ nhiều.”

 

Nói xong, cô ấy tiếp tục gặm chiếc bánh donut trên tay.

 

Cố Manh Manh từ trên ghế sô pha đứng lên, nói: “Cậu ăn bánh trước đi, tớ thay quần áo.”

 

“Oh!”

 

Tô Mẫn Mẫn gật đầu.

 

Có Manh Manh quay trở lại phòng ngủ.

 

Nào ngờ, trong phòng ngủ không thầy Lục Tư Thần, mà có tiếng nước chảy ra từ phòng tắm.

 

Lục Tư Thần bị bệnh ưa sạch sẽ nhẹ. Điều đầu tiên anh làm sau khi từ bên ngoài trở về là đi tắm, nên Cố Manh Manh không hề ngạc nhiên.

 

Chỉ là…

 

Cô thấy cửa phòng tắm dường như không đóng?

 

Vẫn còn một khẽ hở!

 

Thế là cô nhóc nào đó nỗi lên ý định xấu, lén nhón chân đi qua.

 

Cô bò lên trên cửa, nheo mắt, nín thở nhìn vào phòng tắm.

 

Màn sương mờ ảo của phòng tắm…

 

Áy?

 

Lục Tư Thần đâu?

 

Cố Manh Manh còn chưa hiểu gì, đột nhiên có một bàn tay.

 

to vươn ra từ cửa phòng tắm, nắm thẳng cổ áo cô rồi kéo vào.

 

“Áp”

 

Cố Manh Manh hét lên, cả người rơi vào một lồng ngực nóng ẩm.

 

Cô ngẳng đầu, run rẫy nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Lục Tư Thằnnh nheo mắt cười xấu xa: “Xem anh đã bắt được gì này, hửm? Một tên nhìn trộm!”

 

Có Manh Manh nhăn mặt nói: “Em sai rồi!”

 

“Sai?”

 

Lục Tư Thần cong môi.

 

Anh cúi xuống, bề thẳng cô lên, từ tốn nói: “Em không sai.

 

Bé con, em có gì sai chứ?”

 

Trong khi nói chuyện, anh đã đặt cô lên bệ rửa mặt.

 

Toàn thân anh trần truồng!

 

Chết mắt thôi!

 

Có Manh Manh hoàn toàn không dám nhìn lung tung.

 

Lúc này, người đàn ông đã kéo khoá váy cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.