Chương 322:
“Anh làm gì đấy!”
Cố Manh Manh hết hồn.
Lục Tư Thần cười nhẹ nói: “Đến cũng đến rồi, cùng tắm đi “Không không…”
Cố Manh Manh lắc đầu như bổ tỏi, cố gắng nhảy xuống khỏi bệ rửa mặt.
Tuy nhiên, làm sao có thể như ý muốn được.
Sức lực của cô không đọ lại anh. Đền cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị lột sạch sẽ.
Hu hu hu…
Nếu cho cô một cơ hội nữa thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn trộm!
Hai ngày sau, mọi người đã chuẩn bị lên đường về nước.
Không ngờ xe vừa chạy được nửa đường thì trời nỗi cơn mưa phùn.
Cố Manh Manh vừa nhìn thấy, lập tức gào lên: “Mưa rồi kìa. Sân bay có phải sẽ delay không?”
Về vấn đề này, câu trả lời của Tô Mẫn Mẫn là: “Cậu nghĩ nhiều rồi, trừ phi là mưa to gió lớn, nếu không sân bay sẽ không dừng bay. Giống kiểu mưa phùn này, cho dù người đi bên ngoài cũng không cần mở ô huống gì là máy bay? “
Cố Manh Manh giật giật khóe miệng: “Cậu nói như kiểu nếu mưa lớn thì máy báy sẽ tự mình bật ô vậy?”
Tô Mẫn Mẫn nhìn cô chằm chằm: “Có Manh Manh, tớ phát hiện ra gần đây cậu kiêu rồi. Đừng tưởng rằng có anh hai chống lưng thì tớ không dám …” Nói đến đây thì ngừng một lát. Cô ấy đột nhiên lao về phía Cố Manh Manh, vừa vươn tay về phía nách cô, vừa lớn tiếng: “Chọc lét cậu!”
“A, đừng, ha, hahaha…”
Cố Manh Manh vùng vẫy, lăn lộn trên ghế.
Thế rồi, hai cô gái bắt đầu gây lộn như thế này.
Cho đến khi, trợ lý phía trước nói: “Cô Tô, điện thoại tìm côi”
Tô Mẫn Mẫn dừng lại.
Cô ngạc nhiên: “Tìm tôi?”
“Vâng, đúng vậy!”
Người trợ lý gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn buông Có Manh Manh ra, vừa đưa tay nhận lấy điện thoại, vừa lắm bẩm: “Ai thế, sao lại gọi điện cho anh tìm tôi?”
Nói xong lời này, cô ấy đột nhiên phản ứng lại.
“Tôi không nghe!”
Như thể chạm vào một củ khoai nóng, cô nhanh chóng ném điện thoại cho Cố Manh Manh bên cạnh.
Có Manh Manh há hốc miệng: “Cậu đưa cho tớ làm gì?”
Tô Mẫn Mẫn vô cùng kiêu ngạo: “Tớ không nhận. Cậu nói cho anh ta biết, tớ không muốn nghe thấy giọng nói của anh tai”
“Cậu biết là ai2”
Cố Manh Manh hơi ngây người.
Nhưng ngay sau đó, cô cũng hiểu ra.
Cô gật đầu: “À, tớ cũng đoán ra là ai rồi.”
Nói xong, cô đưa điện thoại lên tai và nói: “Alo?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lục Tiểu Tứ: “Chị dâu, tôi đã nghe thấy rồi. Làm phiền cô rồi. Mẫn Mẫn vẫn ồn chứ?”
“Cậu ấy à…”
Cố Manh Manh nói rồi liếc mắt nhìn người bên cạnh rồi nói: “Ngày nào cũng ăn ngon ngủ khoẻ, ban đêm còn ngủ ngáy. Quả thực là tố không thể tốt hơn nữa!”
Tô Mẫn Mẫn điên tiết: “Có Manh Manh, ông nội cậu ấy. Tớ ngủ không ngáy nhé!”
Cố Manh Manh vặn lại: “Cậu vẫn không thừa nhận? Hừ, lần sau tớ sẽ quay video cho cậu, xem cậu có thừa nhận không!”
“Xị”
Tô Mẫn Mẫn quay đầu đi.
Lúc này, giọng nói của Lục Tiểu Tứ truyền đến: “Chị dâu, hôm nay mọi người về nước đúng không?”
Cố Manh Manh gật đầu, trả lời: “Ừm, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến sân bay, uh, có vẻ như sắp đến rồi.”
Lục Tiểu Tứ nói: “Được. Tôi sẽ cố gắng xử lý hết công việc, sau đó đến đón mọi người.”