Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 330



Chương 330:

 

Cố Manh Manh: “…”

 

Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Anh tớ bảo đi về với anh ta. Nhưng tớ không muốn về. Nhưng tớ nghĩ lại, thủ đô lớn như vậy, tớ lại giống như không còn nơi nào để đi ngoại trừ nhà của anh ta. Thậm chí ngay cả hành lý cũng không có…” Nói đến đây, cô ấy lại lục túi mình, nói tiếp:” Nhìn này, túi của tớ cũng bị anh ta lục lấy đi rồi. Rõ ràng là đề phòng tớ.

 

Cậu nói xem đây là có ý gì?”

 

Có Manh Manh rất ngạc nhiên.

 

“A, Lục Tiểu Tứ tịch thu ví của cậu?”

 

“Ừm, đúng vậy!” Tô Mẫn Mẫn nhếch môi nói: “Vừa mới gặp mặt, việc đầu tiên anh ta làm là lấy ví của tớ đi. Nói thì nghe hay lắm. Anh ta nói giấy tờ trong ví quá nhiều. Sợ tớ vụng về làm mắt nên giữ giúp tớ.”

 

Cố Manh Manh: “…”

 

Chẳng lẽ đây là đề phòng chuyện có khả năng xảy ra trong truyền thuyết?

 

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hỏi: “Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”

 

Tô Mẫn Mẫn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không biết, tên khốn kia lầy chứng minh thư và thẻ ngân hàng của tớ rồi…

 

Quên đi, thẻ ngân hàng cũng là anh ta đưa cho tớ, chủ yếu là giấy tờ tùy thân. Tớ hoàn toàn không thể lấy lại được ví từ chỗ anh ta… Không được, tớ phải tìm cách lấy lại. Không có tiền tớ có thể kiếm. Nhưng nếu không có CMND thì căn bản làm gì cũng khó…”

 

Cố Manh Manh: “…”

 

Tô Mẫn Mẫn nhìn cô: “Cậu tại sao không nói?”

 

Cố Manh Manh chau mày: “Tớ chỉ là đột nhiên nhớ lại một chuyện. Ừm, tất cả giấy tờ của tớ hình như đều nằm ở chỗ Lục Tư Thần rồi.”

 

Tô Mẫn Mẫn nhướng mày: “Xem như chúng ta cùng nỗi khổ rồi!”

 

Cố Manh Manh muốn nói gì đó, lúc này Lục Tiểu Tứ đã trở về rồi.

 

Đầu tiên anh ấy đưa ca cao nóng cho Cố Manh Manh, sau đó nói với Tô Mẫn Mẫn, “Không có nước cam nóng, anh mua trà sữa cho em, được không?”

 

“Oh.”

 

Tô Mẫn Mẫn nhận lấy.

 

Cuối cùng, cô ấy lại nhìn Cố Manh Manh: “Ngày mai nếu có thời gian, hai chúng ta lại tiếp tục chơi game. Thua cũng không sao. Nếu quả thực không được nữa thì tớ sẽ hack. Đến lúc đó chúng ta có thể tung hoành ngang dọc rôi!”

 

Cố Manh Manh khóe miệng co giật nhẹ: “Như vậy sẽ bị khoá nick nhỉ?”

 

Tô Mẫn Mẫn nở nụ cười: “Không sao. Bị khoá thì lại lập cái khác là được.”

 

Cố Manh Manh: “…”

 

Đúng lúc, thư ký của Lục Tư Thần đi tới.

 

“Thiều phu nhân…”

 

Anh ta nói.

 

Có Manh Manh liền nói: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay!”

 

Nói rồi, cô tiếp tục nói với Cố Manh Manh: “Được rồi, chuyện này cứ nói vậy đã. Ngày mai chúng ta lại hẹn!”

 

“ByeI”

 

Tô Mẫn Mẫn vẫy tay.

 

Cố Manh Manh mỉm cười, quay người và chạy trở lại xe.

 

Sau khi cô rời đi, Lục Tiểu Tứ lên tiếng: “Bây giờ quan hệ của hai người càng ngày càng tốt rồi.”

 

Tô Mẫn Mẫn liếc xéo anh một cái, hừ giọng: “Tình chị em cao hơn trời, chưa từng nghe qua sao?”

 

Lục Tiểu Tứ: “…”

 

Khi Cố Manh Manh lên xe, Lục Tư Thần đang nói chuyện điện thoại, chắc là có chuyện liên quan đến công việc, vẻ mặt anh rất nhạt, giọng điệu cũng lạnh lùng. Cả người toát lên vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

Cố Manh Manh rất thức thời mà không làm phiền anh, mà lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chơi game.

 

Một lúc sau, bên tai vang lên giọng nói của người đàn ông: “Đang chơi gì vậy?”

 

Cố Manh Manh ngước nhìn anh một cái, trả lời: “À, candy crush!” Dùng lại một chút, lại nói: “Anh gọi điện thoại xong rồi?”

 

“Ù/Ÿ Lục Tư Thần đáp.

 

Cố Manh Manh dịch người, ngồi gần anh.

 

“Nhanh đi, anh tìm hình giống nhau giúp em với.” Cô lên tiếng nhờ giúp đỡ.

 

Lục Tư Thần cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.