Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 337



Chương 337:

 

Có Manh Manh rất đắn đo, đây đều là do háu ăn mà ra!

 

“Được rồi, em thừa nhận…” Cô gục đầu xuống, lề mề nói: “Em đã ăn kem, nhưng em thực sự chỉ ăn một chút, rất ít.

 

Là đồ ngọt quán cà phê tặng. Em vốn dĩ không muốn ăn, nhưng không ăn thì lại lãng phí. Vậy nên, vậy nên em không nhịn được liền…”

 

“Không nhịn nổi?” Lục Tư Thần nhìn cô: “Em không sợ đau dạ dày?”

 

Cố Manh Manh không nói một lời.

 

Lục Tư Thần xoa ấn đường, bất lực: “Bé con, em không nghe lời gì cả.”

 

“Chồng ơi…”

 

Cố Manh Manh lại bắt đầu làm nũng, hai tay mềm mại ôm lấy anh, giọng nói nhỏ nhẹ như nước: “Không có lần sau.

 

Mấy ngày sau em đều không ăn nữa. Em đảm bảo! Nếu, nếu em ăn nữa thì, thì cả mùa hè này em sẽ không ăn kem nữa. Em thẻ!”

 

Lục Tư Thần nhìn cô: “Em cho rằng anh sẽ tin em2”

 

“Vậy thì anh muốn em làm sao?”

 

Cố Manh Manh chán nản nhìn anh.

 

Lục Tư Thần vỗ lưng cô một cái, chậm rãi nói: “Quên đi, chuyện này tạm thời không nhắc tới nữa. Đã nghĩ xong lát nữa ăn gì chưa?”

 

Cố Manh Manh nhìn anh: “Không phải ăn đồ tây sao?”

 

Lục Tư Thần cười nói: “Nghe eml”

 

“Có thật không?”

 

Có Manh Manh nhìn anh đầy mong đợi.

 

Lục Tư Thần gật đầu: “Nói đi!”

 

Có Manh Manh đảo mắt máy cái.

 

Đột nhiên, cô nói: “Em muốn ăn vịt quay! Chúng ta đi ăn vịt quay, được không?”

 

Lục Tư Thần gật đầu: “Ừ.”

 

Nói xong, anh lại bảo tài xế lái xe.

 

Cố Manh Manh rất vui.

 

Không ngờ vào lúc này, giọng nói của Lục Tư Thần lại truyền đến: “Hôm nay đã gặp bạn học nào?”

 

“Hả?”

 

Cố Manh Manh đột ngột ngẳng đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh.

 

Lục Tư Thần cong môi, kiên nhẫn nói lại: “Anh nói, hôm nay đã gặp bạn học nào?”

 

“Cái này…”

 

Cố Manh Manh chau mày.

 

Đại não lập tức hoạt động công suất lớn, rất nhanh liền có câu trả lời.

 

Cô trả lời: “À, chính là bạn học cấp hai. Bọn em đã nhiều năm không gặp. Hôm nay bắt ngờ gặp nhau ở trung tâm thương mại. Mọi người rất vui vẻ nên tìm một quán cà phê để trò chuyện.” Nói đến đây lại dừng lại. Cô lại ôm lấy cổ người đàn ông, tránh việc anh nhìn vào mắt mình, tiếp tục: “Bọn em đã nói rất nhiều chuyện. Thật sự rất vui.”

 

Lục Tư Thần “ừm” một tiếng, vỗ vỗ lưng cô một cái rồi cười: “Như vậy cũng tốt. Sau này có thể hẹn bạn học ra ngoài chơi nhiều hơn thay vì suốt ngày ở nhà.”

 

Có Manh Manh rất không vui.

 

“Ý anh là gì?”

 

Cô nhìn anh chằm chằm.

 

Lục Tư Thần cười nói: “Sợ em ở nhà rồi ngốc mát.”

 

“Xì!” Cô Manh Manh khinh thường, hừ giọng: “Không hê nhé! Em cũng không phải cứ ở nhà ngây người cả ngày, sao mà bị ngốc được? Lục Tư Thần, anh không được nói lung tung. Em mới không ngốc đâu!”

 

Lục Tư Thần lắc đầu, có phần bắt lực: “Đúng, em không ngây người. Chỉ là cả ngày chỉ biết chơi game với Mẫn Mẫn. Có lúc thậm chí ngay cả cơm cũng có thể không ăn.

 

Hửm?”

 

Cố Manh Manh nghe vậy thì lập tức xẹp hơi.

 

“Cũng đâu có đâu…”

 

Cô cười nịnh nọt.

 

Lục Tư Thần đỡ cô ngồi thẳng dậy, bàn tay lớn đặt lên eo cô, nhìn cô chằm chằm.

 

“Bé con.” Anh mở miệng nói: “Em cũng không còn nhỏ nữa, cần biết cách giữ gìn sức khoẻ, biết chưa?

 

“Em có giữ gìn mà…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.