Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 339



Chương 339:

 

Ngay sau đó, Lục Tư Thần từ trên lầu bước xuống.

 

Nhìn thấy cô đứng một mình trong phòng khách, anh không khỏi nhíu mày: “Em làm gì ở đây?”

 

Cố Manh Manh nhún vai và trả lời: “Không có gì, vừa rồi quản gia cũng ở đây.”

 

Lục Tư Thần nhìn quanh, nói: “Quản gia?”

 

“Ừm Cố Manh Manh gật đầu, nói tiếp: “Quản gia vừa nhận được một cuộc gọi khẩn cấp. Mẹ ông áy đột ngột đổ bệnh, đã được đưa đến bệnh viện. Ông áy rất lo, nhưng không dám đi. Vậy nên, vậy nên em đã cho ông ấy nghỉ phép rôi!”

 

Lục Tư Thần hơi kinh ngạc: “Em cho ông ấy nghỉ phép?”

 

“Ừm!”

 

Có Manh Manh gật đầu.

 

Cô đứng trước mặt người đàn ông, ngẳng đầu nhìn anh cười: “Em đã cho người ta nghỉ phép rồi. Không phải là anh lại gọi họ quay lại đấy chứ?”

 

Lục Tư Thần đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, nói: “Như vậy không phải sẽ khiến em mắt mặt sao?”

 

“Đúng vậ Cố Manh Manh gật đầu.

 

Lục Tư Thần cúi người, hôn chụt lên môi cô một cái, nói: “Em là bà chủ. Nếu như đã cho họ nghỉ phép thì cứ nghỉ đi. Em vui là được!”

 

“Cảm ơn!”

 

Cố Manh Manh ôm anh.

 

Lục Tư Thần thuận thế, lại hôn lên má cô một cái, nói: “Cùng anh xem TV?”

 

“Được được!”

 

Có Manh Manh mỉm cười, gật đầu.

 

Sau đó, cô lại thả tay ra, bật TV lên và đặt điều khiển vào tay người đàn ông.

 

Lục Tư Thần ôm cô ngồi xuống sô pha, vừa thong thả chuyển kênh, vừa nói: “Kỳ nghỉ của em sắp kết thúc rồi phải không?”

 

Cố Manh Manh nép vào lòng anh một cách thoải mái, đáp: “Đúng vậ “Còn bao nhiêu ngày nữa?”

 

“Ừm, hình như chỉ còn không đến mười ngày.”

 

“Mười ngày này em định thu xếp như thế nào?”

 

“Hả?” Cố Manh Manh nghe xong không khỏi ngắng đầu nhìn anh: “Anh muốn dẫn em đi chơi?

 

Lục Tư Thần trầm mặc nhìn cô, trả lời: “Không phải, anh đi công tác máy ngày, có thể là một tuần.”

 

“Hải”

 

Cố Manh Manh mở to mắt: “Lâu như vậy…”

 

Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, nói tiếp: “Lúc anh không ở nhà, em phải ngoan, biết không?”

 

Đêm đó, trước khi đi ngủ, Cố Manh Manh lại nhận được tin nhắn WeChat từ A Kiệt.

 

A Kiệt: “Có đó không?”

 

Sau khi nhìn thấy, Cố Manh Manh ngay lập tức trả lời: “Ừm, sao vậy?”

 

A Kiệt: “Tôi là muốn cảm ơn cô. Khoản tiền lần trước, cô đã giúp chúng tôi một việc rất lớn!”

 

Có Manh Manh: “Hai người đang ở đâu?”

 

A Kiệt: “Nước ngoài!”

 

Cố Manh Manh: “Nước nào?”

 

A Kiệt: “Nước nào không quan trọng. Dù sao chúng tôi cũng sẽ về nước sớm thôi.”

 

Sau khi đọc tin nhắn này, Cố Manh Manh đã rất ngạc nhiên.

 

Cô nhanh chóng trả lời: “Hai người đã quyết định lúc nào về lại chưa?”

 

Tuy nhiên, đối phương không trả lời.

 

Có Manh Manh rát lo lắng, vội gọi điện cho Khương Diễm.

 

Ngay sau khi kết nối, cô vội nói: “Diễm ca ca, A Kiệt đó vừa liên lạc với em!”

 

Khương Diễm rất kinh ngạc: “Liên lạc với em rồi? Anh ta đã nói gì với em?”

 

Cố Manh Manh trả lời: “À, anh ta không nói gì cả, anh ta chỉ nói cảm ơn em.”

 

Khương Diễm hỏi: “Mượn tiền em?”

 

“Không phải…”

 

Cố Manh Manh lắc đầu.

 

Nào ngờ, cô lại nói: “Tuy nhiên, A Kiệt nói họ sẽ sớm về nước.”

 

Khương Diễm không nói gì.

 

Cố Manh Manh không nghe thấy giọng nói, trong lòng có chút lo lắng: “Diễm ca ca, sẽ không có chuyện gì đúng không?”

 

Khương Diễm an ủi nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

 

“Nhưng…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.