Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 343



Chương 343:

 

Trong lúc đó, quản gia đã lặng lẽ ra khỏi phòng khách.

 

“A lô?”

 

Bên này, điện thoại được kết nối, Cố Manh Manh nói, “Mẫn Mẫn à, cậu đang làm gì vậy?”

 

Nào ngờ, có một giọng nam vang lên trong điện thoại.

 

“Tôi là Lục Tiểu Tứ!”

 

PA Cố Manh Manh ngần ra, sau đó nói: “Ò, tôi là Cố Manh Manhl”

 

Lục Tiểu Tứ đáp: “Chị dâu, tôi biết là cô.”

 

Cố Manh Manh khóe miệng hơi giật giật nói thể bảo Mẫn Mẫn nghe máy được không? Tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy.”

 

“Đợi chút!”

 

Lục Tiểu Tứ nói.

 

Khoảng nửa phút sau, giọng nói của Tô Mẫn Mẫn nhanh chóng vang lên trong điện thoại: “Cố Manh Manh, cậu là đồ vô lương tâm. Lâu như vậy rồi mới gọi cho tớ. Quả nhiên là có chồng quên bạn, thấy sắc quên bạn!”

 

Cố Manh Manh kêu oan: “Mình đâu phải đâu.”

 

“Cậu chính là như vậy!”

 

Tô Mẫn Mẫn ngang ngược nói.

 

Cố Manh Manh lập tức phản bác lại: “Còn cậu thì sao? Tớ không gọi cho cậu, chẳng lẽ cậu không biết mà gọi cho mình?”

 

Vốn tưởng Tô Mẫn Mẫn sẽ không nói lại được. Nào ngờ.

 

cô ấy lại đáp: “Tớ muốn thử xem tình yêu của cậu đối với tớ lớn đến mức nào.”

 

“oẹm Cố Manh Manh giả vờ nôn.

 

Tô Mẫn Mẫn giả vờ khóc nói: “Quả nhiên cậu đã yêu người khác rồi. Khi tớ ngủ với cậu, cậu từng thề non hẹn bể với tớ. Nhưng bây giờ, cậu thậm chí còn không muốn gọi điện cho tớ. Cậu là cái đồ bội bạc! Vô lương tâm!”

 

Có Manh Manh hoàn toàn không nói nên lời.

 

Cô bất lực nói: “Tô Mẫn Mẫn, cậu là chưa uống thuốc sao? Chúng ta nói chuyện bình thường hơn được không?”

 

Tô Mẫn Mẫn hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc đáp: “Cậu sai rồi!”

 

“GÌ?”

 

Cố Manh Manh không hiểu.

 

Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Tớ không phải là chưa uống thuốc, mà là uống nhằm thuốc.” Ngừng một chút, lại nói: “Bằng không, làm sao tớ có thể yêu một tên vô lương tâm như cậu!”

 

Trên mặt Có Manh Manh đầy những vạch đen.

 

Bên kia điện thoại, Tô Mẫn Mẫn vắt chéo chân, bộ dạng cà lắt phát phơ.

 

Vừa nhìn bộ móng mới làm của mình, cô vừa nói tiếp: “Được rồi, được rồi, tớ không trêu cậu nữa. Nói đi, tìm tớ có chuyện gì?”

 

Cố Manh Manh trả lời: “Cậu và Tiểu Tứ thế nào rồi?”

 

Tô Mẫn Mẫn nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, hừ giọng: “Vẫn vậy thôi!”

 

Cố Manh Manh tiếp tục: “Ò, vậy à. Gần đây Lục Tư Thần đi công tác. Anh ấy có thể phải đi khoảng bảy ngày, vì m “Vì vậy!”

 

Tô Mẫn Mẫn không đợi cô nói xong, chỉ nói: “Cậu thấy trống rỗng, cô đơn lạnh lẽo, muốn kêu người qua ngủ cùng cậu đúng không?”

 

Cố Manh Manh chau mày, “Tớ chỉ muốn rủ cậu đi chơi, chưa bao giờ muốn ngủ với cậu!”

 

Bên kia điện thoại, Tô Mẫn Mẫn cười nói: “Vốn dĩ cậu sợ bóng tối nên không dám ngủ một mình! Chao ôi, đúng là đáng thương. Thì ra anh hai không ở nhà thì cậu liền nhát vậy à? Được rồi, được rồi. Cô đây sẽ đại phát từ bi. Nếu như cậu đã đưa ra yêu cầu này rồi. Nếu tớ không đồng ý thì không phải là không nẻ mặt cậu sao?”

 

Cố Manh Manh ngạc nhiên: “Tớ có nói tớ sợ bóng tối sao?”

 

Tô Mẫn Mẫn như không nghe thấy cô nói cái gì, nói tiếp: “Được, được, tớ qua ngay đây. Cậu cứ ở nhà đợi đấy!”

 

Nói rồi, không cho Cố Manh Manh cơ hội nói nữa, cúp điện thoại.

 

Nhưng bên này, khuôn mặt của Lục Tiểu Tứ đã trầm xuống.

 

“Em muốn ra ngoài?”

 

Anh hỏi.

 

Tô Mẫn Mẫn nhìn xuống điện thoại, dửng dưng trả lời: “Ừ, anh không nghe thấy sao? Anh hai gần đây đi công tác một tuần, Manh Manh rất sợ bóng tối, với tư cách là bạn tốt của cô ấy, tôi đương nhiên có nghĩa vụ đồng hành cùng cô ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này!”

 

“Bạn của cô ấy không chỉ có mình eml”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.