Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 347



Chương 347:

 

Tô Mẫn Mẫn hỏi ngược lại: “Chỉ cần chúng ta luôn luôn đề cao cảnh giác, đừng tham rẻ, không tin người lạ, thì sẽ không gặp nguy hiểm!”

 

Cố Manh Manh vẫn do dự.

 

Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Cậu còn băn khoăn cái gì? Mau nói ra, tớ giải quyết thay cậu!”

 

Cố Manh Manh nói: “Tớ phải thương lượng với Lục Tư Thần chút. Nếu anh ấy không đồng ý, tớ không thể ra ngoài với cậu được!”

 

Tô Mẫn Mẫn gần như phát điên lên.

 

Cô nói: “Bà chị của tôi ơi. Cậu thế này không phải là nói nhảm sao? Với cái tính khí của anh hai, anh ấy có thể để cậu ra ngoài một mình với tớ sao? Cậu chỉ cần hỏi là anh ấy tuyệt đối sẽ từ chối ngay. Tin không?”

 

Vậy thì tớ không đi được!”

 

Cố Manh Manh trả lời không do dự.

 

Tô Mẫn Mẫn: “…”

 

Lúc này, quản gia đưa trái cây đi vào.

 

“Thiếu phu nhân, Mẫn Mẫn tiểu thư, ăn chút hoa quả đi!”

 

Ông ấy cười nói.

 

Có Manh Manh vươn cỏ nhìn qua thì chợt cười tươi.

 

“Cherry!”

 

Cô đưa tay ra lấy một quả, nói: “Một trong những loại trái cây yêu thích của tớ!” Nói xong, cô lại nhìn Tô Mẫn Mẫn, nói tiếp: “Cùng nhau ăn đi!

 

Tô Mẫn Mẫn lắc đầu, tỏ ý không có tâm trạng.

 

Cố Manh Manh há miệng ném một quả vào, vừa ăn vừa nói ú ớ: “Ừm, tớ nói cậu cũng thật là. Sao cả ngày chỉ biết chạy đi chơi khắp nơi vậy. Thực ra ở nhà chơi game cũng được mài”

 

Tô Mẫn Mẫn phản bác: “Cậu đây là trạch nữ!”

 

“Cậu nói lung tung!”

 

Có Manh Manh nói: “Cho dù là trạch nữ thì tớ cũng tự hào, tớ hài lòng. Mấy nhân viên văn phòng kia, bọn họ muốn ở nhà cả ngày cũng không được kìa!”

 

Tô Mẫn Mẫn cũng lười tranh luận với cô.

 

Cô chán nản nói: “Dù sao tớ chính là muốn ra ngoài đi dạo, nếu cậu không muốn đi thì tớ đi một mình!”

 

Cố Manh Manh trọn tròn mắt: “Cậu ra ngoài một mình?”

 

Tô Mẫn Mẫn gật đầu.

 

Cố Manh Manh bát lực: “Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?

 

Mãn Mẫn, có lúc tớ thật sự không hiểu cậu. Lục Tiểu Tứ người ta, một chàng trai tươi trẻ tốt như Vậy, sao cậu lại cứ nhìn không thuận mắt vậy?”

 

Tô Mẫn Mẫn chống cằm nói: “Tớ biết các cậu nghĩ thế nào. Thấy tớ không biết tốt xấu phải không? Nhưng mà Manh Manh à, có một câu nói rất hay, gọi là “tà người uống nước mới biết nước lạnh hay nóng”. Hạnh phúc trong mắt các cậu không có nghĩa là cảm giác của tớ. Loại chuyện này… các cậu không phải là người trong cuộc nên mãi mãi không thể hiểu được cảm giác của tớ. Dù sao đi nữa… bây giờ tớ vô cùng muốn sống cuộc sóng một mình.

 

Không muốn cứ luôn bị người ta khống chế. Tháng ngày như thế này thật sự không tốt. Bây giò ngay cả việc đến tìm cậu, anh ta cũng quản. Cậu nói xem, thế này tính là sao? Tớ là con người đấy. Không phải là vật riêng của Lục Tiểu Tứ. Tớ cũng có suy nghĩ riêng, có linh hồn, cậu hiểu không?”

 

Cố Manh Manh chu môi: “Cậu đã nói những lời này rất nhiều lần rồi.”

 

Tô Mẫn Mẫn hừ giọng: “Vậy cậu còn hỏi!”

 

Có Manh Manh cảm thấy rất vô tội.

 

Rõ ràng là cô không nói gì cả mà…

 

Ngày hôm sau, Cố Manh Manh đến nhà của Có gia.

 

Trên đường, Tô Mẫn Mẫn tò mò hỏi: “Manh Manh, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai?”

 

“Diễm ca cal”

 

Cố Manh Manh trả lời.

 

Tô Mẫn Mẫn nhíu mày: “Diễm ca ca nào? Tại sao tớ chưa từng nghe cậu nói cậu còn có anh trai?”

 

Cố Manh Manh giải thích: “Cậu hiểu nhầm rồi. Diễm ca ca là cháu của mẹ kế tớ. Tớ quen biết anh ấy từ nhỏ.

 

Thường ngày khá chăm sóc tớ.”

 

“Oh?”

 

Tô Mẫn Mẫn nheo mắt.

 

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Cố Manh Manh liếc nhìn cô ấy.

 

Tô Mẫn Mẫn cười trộm: “Đẹp trai không?”

 

“Ừm, cũng, cũng được…”

 

Có Manh Manh đáp, khóe miệng khẽ co giật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.