Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 70: Đẹp Và Ngon Cố Manh Manh Sửng Sốt





“Hả, anh nói tôi hả?”
Cô chỉ vào chính mình, vẻ mặt có chút không thể tin được.

Lục Tư Thần nhướng mày: “Cô ấy?”
“Đúng vậy!”
Lý Đông gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt đang cười của Lục Tư Thần, còn nghĩ rằng là anh đang muốn nịnh hót liền tiếp tục nói: “Quả thật là một cô gái nhỏ đáng yêu, ngoại hình cũng rất là thích hợp vị trí nữ diễn viên trong bộ phim mới.”
Thẩm Sơ Tuyết cúi đầu, tia sáng trong ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

Đúng lúc này, lại nghe được Lục Tư Thần nói: “Ngược lại, tôi thật ra cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm!”
Anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Sơ Tuyết.

Lý Đông ban đầu cũng sửng sốt, nhưng sau khi phản ứng lại liền nhanh nhanh gật đầu: “Vâng vâng vâng, anh Lục anh nói đúng, cô gái này cũng cực kỳ thích hợp cho vị trí vai diễn nữ của bộ phim mới.”
Lục Tư Thần không nói nữa.

Anh ta liếc nhìn Cố Manh Manh một cái, rồi lại dẫn đầu mọi người chầm chậm mà rời khỏi đây.


Trong lòng của Cố Manh Manh có một ít áy náy.

Cô cần thận nhìn qua Thằm Sơ Tuyết ở bên cạnh, ngập ngùng hỏi: “Sơ Tuyết, cậu, cậu không có sao chứ?”
Thảm Sơ Tuyết trước hít một hơi thật sâu, sau đó mới ngắng đầu lên nhìn Cố Manh Manh, ra vẻ hào phóng mà cười: “Sao tớ có thể có chuyện gì được? Manh Manh, xem ra cậu cũng có đủ tiêu chuẩn để bước vào giới giải trí đây, thế nào, néu không thì cậu cũng thử bước vào chụp diễn thử xem, sau này cũng có thể còn nỗi tiếng hơn so với Hàn Chân Chân nữa đó.”
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt mà nói: “Sơ Tuyết à, cậu cũng biết rõ là tớ không có tí hứng thú gì với ngành giải trí, sao mà cậu lại?”
“Xin chào!”
Lúc này, ngay bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói.

Cố Manh Manh ngừng miệng và quay đầu lại nhìn.

Là một người phụ nữ nhưng nhìn có chút quen mắt, hình như là nhân viên công tác vừa rồi đi theo đạo diễn Lý Đông bên cạnh.

“Cô là?”
Thẩm Sơ Tuyết cau mày.

Người phụ nữ trả lời: “Tôi là trợ lý của đạo diễn Lý Đông, nếu hai vị có thuận tiện thì có thể cho tôi xin cách thức liên lạc của hai người được không?”
Tim của Thẳm Sơ Tuyết bắt đầu đập nhanh.

F00, CÓ.

Cô cúi đầu, lấy từ trong túi xách ra một cái danh thiếp đã được chuẩn bị tốt từ trước.

Người phụ nữ nhận lấy rồi trước hết nhìn sơ qua, rồi cười nói tiếp: “Cô là Trầm tiểu thư đi? Xin chào cô, thật là vui khi được quen biết với cô.”
“Cảm ơn, tôi cũng vậy.”
Thẩm Sơ Tuyết trả lời.


Rồi sau đó, người phụ nữ lại nhìn về phía của Cố Manh Manh, đang muốn mở miệng nhưng lại bị Cố Manh Manh cướp lời nói trước.

Chỉ nghe cô nói liên tục: “Tôi chỉ là một người khách qua đường mà thôi, mấy người tốt nhất là trọng dụng thật tốt Sơ Tuyết là được rồi, cô ấy rất là tuyệt đấy, sau này nhát định là rất nỗi tiếng.”
Người phụ nữ vẫn duy trì vẻ mỉm cười.

“Có thể cho tôi xin cách thức liên lạc có được hay không?”
Cô hỏi.

Cố Manh Manh lắc đầu nói: “Không thể!”
Người phụ nữa nghe như thế cũng không có ép buộc nữa mà nói: “Vậy được rồi, hai người từ từ thưởng thức, chúng ta hẹn lần sau gặp lại.”
Nói xong liền xoay người rời đi.

Cố Manh Manh thì kích động cực kỳ.

Cô ôm chằm lấy tay của Thẩm Sơ Tuyết và nói: “Sơ Tuyết, cậu nỗi tiếng rồi! Cậu lần này thật sự là nỏi tiếng rồi.”
Thẩm Sơ Tuyết cũng là cảm thấy cực kỳ cao hứng.

Cô nở nụ cười và nhẹ nhàng nói: “Bây giờ thì còn sớm lắm, đạo diễn Lý Đông người ta chắc gì sẽ cho đi chụp diễn liền chứ.”
Cố Manh Manh liền nói: “Ê nè, cậu phải tự tin vào bản thân mình chứ, cậu không nghe được lời khen của người ta dành cho cậu à? Chỉ cần anh ta mở miệng thì đây là chuyện được đóng chặt như đỉnh đóng cột, cậu chỉ cần chờ bọn họ tìm cậu để đóng nữ chính cho bộ phim thôi.”

Thẩm Sơ Tuyết thỏ phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô chỉ từ tốn nói: “Hy vọng là có thể thành công đi.”
Sau khi bữa tiệc chấm dứt, Thẳm Sơ Tuyết ở bên ven đường đợi bắt taxi, trước khi đi, cô ôm lấy Có Manh Manh và nói: “Cảm ơn cậu, Manh Manh, cảm ơn cậu đã nguyện ý giúp đỡ mình.”
Cố Manh Manh lắc đầu cười nói: “Đừng có khách khí như vậy chứ, tụi mình là bạn bè mà.”
sq Thảm Sơ Tuyết nói một cách nghiêm túc: “Tớ sẽ cố gắng mà làm việc, để sau này mà có tiền rồi, tớ sẽ dẫn cậu đi du lịch nước ngoài, mời cậu ăn tất cả các thức ăn ngon.”
Cố Manh Manh nghe được lập tức hai mắt đều phát sáng.

“Được đấy, tớ liền thích như vậy!”
“Vậy thì quyết định như vậy đi.” Thẫm Sơ Tuyết nói: “Thôi, bây giờ tớ phải đi rồi, cậu như thế này thì về nhà kiểu gì?”
Cố Manh Manh trả lời: “À, vừa rồi Lục Tư Thần có gọi điện thoại cho tớ, anh ta sẽ lập tức đến đón tớ ngay.”
“Ừm, vậy được rồi, thế cậu cần thận một chút nha.” Thẫm Sơ Tuyết nói: “Tớ đi trước đây.”
“Tạm biệt.”
Cố Manh Manh vẫy vẫy tay..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.