Trên đường về nhà, Cố Manh Manh luôn luôn cúi đầu mà nhìn vào cái điện thoại di động, mười cái ngón tay nhỏ bé liên tục đánh chữ rất là nhanh, đại khái là đang tám chuyện phiếm với ai đó, trông rất là tập trung nhưng hơn hết là rất vui vẻ.
Nhưng Lục Tư Thần cũng chưa làm cái gì, chỉ có như vậy một mực nhìn lấy cô.
Anh cũng không có đi quấy rầy cô, ngoại trừ đôi mắt đen và sâu, giống như lỗ đen không đáy trong vũ trụ kiên cố, khiến cô không thể nhìn thấu.
Đột nhiên, điện thoại của Cố Manh Manh phát ra một tiếng “bíp.”
“A, điện thoại hết pin rồi.”
Cố Manh Manh kêu lên, hai mắt mở to và trừng lên.
Lục Tư Thần nhìn thấy cô giống như là một đứa ngốc hồ đồ thì nhịn không được mà cười lên.
Chỉ có điều cái mà gọi là cười của anh chẳng qua là hơi hơi nhếch cái khóe miệng mà thôi.
“Lục Tư Thần, anh có thể cho tôi mượn điện thoại của anh được không?”
Lúc này, Cố Manh Manh qua lại gần đây.
Hai mắt của cô tràn đầy ý cười, nịnh nọt mà nhìn lấy Lục Tư Thần, nói tiếp: “Dù sao thì hiện tại anh cũng không có sử dụng điện thoại, tôi chỉ mượn để chơi một chút có được không?”
Lục Tư Thần cau mày hỏi: “Cùng ai tám chuyện phiếm vậy?”
“Sơ Tuyết đó.”
Cố Manh Manh trả lời không một chút do dự nào.
Sau cùng thì thấy Lục Tư Thần không trả lời nên là còn tưởng anh quên luôn Thảm Sơ Tuyết là ai, vì thế lại bắt đầu giải thích: “Là cô gái vừa rồi đi với tôi đấy, Lục Tư Thần, tuổi của anh không có lớn mà trí nhớ của anh kém như thế à?”
Lục Tư Thần đen mặt lại.
“Cô nói lại một lần nữa.”
Anh nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói đầy rẫy sự nguy hiểm.
Cố Manh Manh vội vàng lắc đầu, cười làm lành với anh: “Ơ kìa, tôi chỉ nói giỡn có một chút thôi mà, anh không cần tưởng là thiệt nha.
Áy, bằng không, như vậy đi, sau khi về đến nhà thì tôi sẽ làm cho anh một chén chè trôi nước.”
Lục Tư Thần liếc cô, hừ lạnh: “Là bản thân cô muốn ăn đúng không?”
Cố Manh Manh đỏ mặt.
Cô cúi đầu xuống nói thì thầm trong miệng: “Sao anh cái gì cũng biết hết vậy…”
Lục Tư Thần đang không muốn cô gái nhỏ này so đo nên là trực tiếp đưa điện thoại cho cô.
“Cảm ơn!”
Cố Manh Manh quay lại vẻ mặt tươi cười.
Cô dễ dàng trượt mở màn hình, tìm lấy ứng dụng Wechat và nói: “Lục Tư Thần, sao mà điện thoại của anh không có khóa màn hình vậy? Tôi nói cho anh nghe, anh để như vậy sẽ không có an toàn đâu, lỡ mà có ngày anh bị mắt điện thoại, vậy là tất cả các thông tin của anh đều bị lộ ra hết.
Hơn nữa, trông anh có tiền như thế, nói không chừng sẽ khiến anh tạo nên tổn thất về mặt tài sản đấy.”
Cô nói quả thực là có lý.
Hơn nữa cái này là có lòng tốt để nhắc nhở.
Chẳng qua, sau khi vị chủ nhà họ Lục này nghe xong chỉ nói có ba chữ.
“Rất là phiền!”
“Cái chuyện này phiền ở chỗ nào?”
Cố Manh Manh ngắng đầu lên, nhìn lấy anh bằng đôi mắt đen, một bên lại tiếp tục: “Chỉ là cài đặt có cái mật khẩu thôi mà, có gì mà phiền đâu chứ.
Ò, tôi hiểu rồi, anh đây là đang sợ quên mắt mật khẩu của bản thân đặt đúng không?”
Lục Tư Thần không nói một lời nào.
Cố Manh Manh chớp mắt liên tục, cô trước hết là nhìn thoáng qua tài xế với thư ký ở phía trước, rồi gian xảo nói nhỏ: “Anh có thể đặt mật khẩu màn hình khóa thành ngày sinh nhật của anh, như vậy thì anh sẽ không quên được.”
“Ngây thơ!”
Lục Tư Thần phun ra hai chữ.
Mà, nếu nghĩ kĩ lại thì anh ta là một người đàn ông mà, làm sao có thể lấy sinh nhật của mình để đặt mật khẩu được chứ.
Cái này hoàn toàn không có phù hợp với phong cách của một tổng tài bá đạo tí nào.
“Ừm, tôi hiều rồi.”
Cố Manh Manh làm ra vẻ mặt như đang đăm chiêu suy nghĩ.
Cô xoay tròn tròng mắt của mình vài lần, sau đó lại nói thêm: “Thế thì vậy đi, tôi đặt giúp anh một cái mật khẩu?”
Lục Tư Thần nhướng mày và trầm giọng nói: “Cô nghịch trên điện thoại của cô đi.”
“Hứ, tôi cũng không muốn là người tốt!”
Cố Manh Manh cảm thấy âm ức và không thể không ngồi trở lại vị trí của mình.
Cô cúi đầu và tiếp tục tìm lầy ứng dụng Wechat trên điện thoại.
Nhưng rất nhanh cô lại phát hiện một vấn đề khác.
*Ôi trời ơi!”
Cô nói nhỏ: “Lục Tư Thần, trong điện thoại của anh không có Wechat à?”
Lục Tư Thần kiên nhẫn nói: “Bởi vì tôi không có cần nó.”
Cố Manh Manh mặt mũi suy sụp: “Nhưng mà tôi cần, nếu mà máy của anh không có Wechat thì tôi đăng nhập kiểu gì? Làm thế nào tôi tám chuyện phiếm với người khác được.”
“Cô có thể tải xuống.”
Lục Tư Thần trả lời.
Cố Manh Manh thở dài nói: “Ở gần đây cũng không có wifi, tôi làm sao mà tải cái mới được chứ?”
Dừng lại một chút, cô chợt nhận ra là người trước mắt là một đại gia mà, Cố Manh Manh lập tức hưng phấn hỏi: “Tôi có thể xài 4G không? Dù sao thì anh cũng là người có tiền, chắc là sẽ không để ý đến một chút tiền dung lượng đúng không?”
Lục Tư Thần nhíu nhíu mày, thở dài nói: “Tùy cô đó.”
“Ok ngonl”
Sau khi Cố Manh Manh được cho phép, cô bắt đầu dùng 4G để tải ứng dụng về..