Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 73: Sự Hấp Dẫn Nhỏ Bét!





*Vì sao mà không mang giày?”
Anh lạnh lùng mà lên tiếng chất vần.

Cố Manh Manh nghe như vậy, trước hết là ngắn người ra, sau đó cô không kìm được mà cúi đầu xuống.

Cô nhìn xem hai chân đang không mang gì, liền cười hắc hắc nói: “Ói, tôi quên mắt…”
Vừa nói xong, Lục Tư Thần bỗng nhiên đi lại và bề cô lên.

“AIP Cố Manh Manh hét nhỏ, dường như là theo bản năng liền dùng hai tay ôm lấy cổ của người đàn ông.

Cô ngạc nhiên không đến nỗi há to miệng ra.

“Cô tưởng rằng cô còn là đứa con nít à?”
Lục Tư Thần vừa nói chuyện, vừa ôm bế cô đi về hướng giường lớn ở trong phòng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cũng đều lớn đến độ tuổi này rồi, sao mà còn y a y a như một đứa trẻ vậy?”
“Tôi cũng đâu có cố ý như vậy đâu…”
Cố Manh Manh bĩu môi.

Lục Tư Thần dừng bước, xoay người đem cô thả lên trên giường.

Anh ta lạnh lụng hừ nói: “Sau này không có được đi chân không chạy tới chạy lui như vậy, nhớ chưa hả?”

“Ung Cố Manh Manh gật đầu.

Bởi vì người đàn ông đang đứng, mà còn cô thì đang ở trên giường nên là Có Manh Manh phải ngưỡng đầu.

Nhưng mà hôm nay cô mặc một chiếc váy nhỏ, cái tư thế như vậy thì gần như là làm cô lộ ra bộ ngực nhỏ của mình, nhất là đứng ở cái góc của Lục Tư Thần đang đứng thì thật sự là trêu người mài”
“Manh Manh!”
Lục Tư Thần đã mở miệng kêu với giọng khàn khàn.

Cố Manh Manh vẫn như cũ nhìn lấy anh ta.

“Làm cái gì?”
Cô lúc này tỏ ra cực kỳ ngây thơ khờ dại, trông giống như mấy con nai ở trong rừng, quả thật là thực sự rất thu hút luôn ấy.

Lục Tư Thần không kìm được mà nhíu mày.

Anh quay mặt sang chỗ khác, giọng nói càng lúc càng trầm hơn: “Thay một bộ quần áo đàng hoàng rồi xuống dưới ăn cơm tôi.

Nói xong liền xoay người bước đi.

Cố Manh Manh còn ngồi ở trên giường, đôi mắt đen nhánh như những vì sao.

“Biết rồi!”
Cô vui vẻ trả lời, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng của người đàn ông, đợi đến sau khi anh ta đi ra khỏi phòng, cô mới đi xuống giường đóng của lại, rồi sau đó bắt đầu thay quần áo.

.

Truyện Dị Năng
Khoảng chưa đến mười phút, Cố Manh Manh đã đi xuống lầu.

Trong nhà ăn, Lục Tư Thần đã ngồi xuống trước và bên cạnh anh có đặt một quyền số ghi chép.

“Chào buổi tối!”
Cố Manh Manh hét lên với tâm trạng rất vui vẻ.

Lục Tư Thần không có bất kỳ phản ứng gì mà vẫn như cũ tập trung vào màn hình máy tính.


Người quản gia đã đi tới, vừa kéo ghế dựa ra vừa cười nói: “Tiểu phu nhân, chào buổi tối!”
TÚ ừU”
Cố Manh Manh vừa gật đầu vừa ngồi vào bàn.

Cô nhìn người quản gia, tiếp tục hỏi: “Đã nấu chè trôi nước chưa?”
“Phía nhà bếp đã chuẩn bị xong hét rồi, chỉ cần cô vừa đến là có thể bắt đầu dâng món lên được rồi ạ.” Người quản gia giải thích.

“Ò, thì ra là vậy…”
Cố Manh Manh có chút trầm ngâm.

Người quản gia nhìn lấy cô và nói: “Tiểu phu nhân, cô hình như rất thích ăn đồ ngọt có phải không?”
SIOI ro Cố Manh Manh đang muốn mở miệng trả lời.

Nhưng trong nháy mắt, cô lại nhớ đến lúc trước đi đến chỗ gần thành phó.

“Ừm, vẫn là có chút thích.”
Cô trả lời như vậy, không dám ra nói là bản thân cực kỳ thích ăn đồ ngọt luôn!
Người quản gia cười cười, vừa muốn nói chuyện thì phía bên kia liền truyền đến giọng nói thâm trầm của người đàn ông: “Răng của cô ấy không được tốt, sau này ít có nuông chiều cô ây!
“Vâng!”
Người quản gia thu lại vẻ mặt, cung kính gật đầu.

Cố Manh Manh cảm thấy bối rồi.

Cô nóng lòng muốn cầm cái thìa lên để nếm thử.


Nó có hơi nóng và làm cho cô không thể không nheo mắt lại nhìn như một con thỏ.

“Áy, cô cần thận nó nóng!”
Người quản gia ở kế bên nhắc nhở.

Cố Manh Manh lắc lắc đầu, lông mày cũng cong lên: “Đây là nhân trái cây, Wow ngọt quá đi!”
Người quản gia thấy cô ăn rất vui vẻ cũng không kìm được mà nở nụ cười.

Chỉ là, phía bên Lục Tư Thần thì không giống như vậy.

Anh không giống như con gái, cái chén chè trôi nước này bưng lên bàn, anh ngay cả đụng chút cũng không có đụng, vẫn như cũ nhìn vào bản ghi chép.

Cố Manh Manh trước hết là nuốt xuống nửa khối bánh trôi, sau đó nhìn về phía người đàn ông nói: “Lục Tư Thần, sao anh lại không ăn gì hết vậy? Tôi nói cho anh nghe nha, cái chén chè bánh trôi này không có để lâu được đâu, nếu mà để lâu á, nó dính lại với nhau, khi đó thì sẽ ăn không có ngon đâu.”
Lúc này, Lục Tư Thần mới thèm phản ứng lại một chút.

Anh ngắng đầu lên, ánh mắt không mặn không nhạt nhìn thẳng về phía trên người của cô gái, mở miệng hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừm ừm, ăn ngon lắm.”
Cố Manh Manh gật đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.