Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 74: Vinh Quang Dành Cho Anh





Trong màn đêm đầy sự yên tĩnh, đột nhiên có một tiếng chuông vang lên.

Cố Manh Manh tỉnh dậy từ trong giấc mơ, mơ mơ màng màng quay người cầm lấy điện thoại, cũng không thèm nhìn xem thông báo mà trực tiếp đưa lên tai sau khi bám kết nói cuộc gọi.

“Alo…”
Cô mở miệng một cách lười biếng.

Bên điện thoại truyền đến giọng nói tràn đầy lo lắng: “Nhị tiểu thư, coo bây giờ mau mau đi đến bệnh viện đi, ông chủ không cần thận bị vấp ngã, bây giờ còn đang ở bệnh viện cấp cứu còn chưa ra.”
Cố Manh Manh nghe thấy như vậy, lập tức nguyên người liền trở nên tỉnh táo.

“Ông nói cái gì?”
Cô ngồi thẳng ở trên giường nói liên tục: “Bồ tôi nhập viện rồi?”
“Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều đang đợi ở trong bệnh viện.”
“Được rồi, tôi sẽ lập tức đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Manh Manh xoay người đi xuống giường, thay một bộ quần áo, bên ngoài liền truyền vô tiếng đập cửa.

“Tiểu phu nhân, cô không có sao chứ?”

Giọng nói của hầu gái truyền đến.

Rất nhanh, cửa phòng đã được mở ra.

Cố Manh Manh nhìn thấy cô, nhăn mày nói: “Cô có thể giúp tôi sắp xếp một tài xế không?”
“Hả?”
Người hầu gái ngạc nhiên.

Cố Manh Manh cực kỳ sốt ruột, nói liên tục: “Tôi nói, có thể giúp tôi sắp xếp một tài xế không? Nhà của tôi xảy ra chuyện cho nên hiện tại tôi muốn đến bệnh viện!”
Người hầu gái rốt cuộc mới phản ứng lại.

Cô vội vàng gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, tôi hiện tại chạy đi thông báo quản gia.”
Sau khi nói xong, liền nhanh chóng hướng xuống lầu dưới mà chạy.

Cố Manh Manh quay trở về phòng lấy điện thoại của mình, cũng nhanh chóng chạy xuống lầu.

Lúc này, người quản gia đang canh gác ở dưới lầu, nhìn thấy Cố Manh Manh xuất hiện thì liền không kìm được mà hỏi: “Tiểu phu nhân, bây giờ đã trễ như vậy rồi mà cô còn muốn ra ngoài?”
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt.

Vẻ mặt cô đầy sự lo lắng: “Bồ tôi ở nhà không cần thận bị vấp ngã, mới vừa được đưa vô trong bệnh viện, tôi muốn lên thăm ông ấy, ông có thể sắp xếp cho tôi một tài xế để chở tôi qua đó được không?”
Người quản gia đột nhiên hiểu ra.

Ông liên tục gật đầu, lên tiếng trả lời: “Được được, hiện tại tôi lập tức đi kêu tài xế!”
Ước tầm khoảng hơn hai mười phút sau, chiếc xe kiệu đã chạy đến bệnh viện.

Xe vừa mới dừng thì Cố Manh Manh liền lập tức mở cửa xe ra và chạy xuống.

Bởi vì việc này quá mức gấp gáp, người quản gia hầu như là không có cơ hội kịp báo cho Lục Tư Thần, chỉ có thể đi đến bệnh viện cùng với Cố Manh Manh, vội vàng báo cho Lục Tư Thần qua đường nhắn tin trên điện thoại.

Kết quả nhận được lại là Lục Tư Thần đã gần như ra nước ngoài rồi, lúc này anh còn ở trên máy bay.


Sau khi Cố Manh Manh biết điều này cảm thấy cực kỳ thất vọng.

“Anh ấy sao tự nhiên nước ngoài rồi?”
Vào lúc này, cô hỏi.

Người quản gia lắc đầu, thở dài trả lời: “Lịch trình hằng ngày của thiếu gia rất dày, cô nên thông cảm cho cậu ấy mới đúng.”
Sau khi Cố Manh Manh nghe như vậy, cái gì cũng không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng.

Mà lúc này, ở trong bệnh viện.

Một nhóm nhiều người trong gia đình nhà họ Cố đang ở bên ngoài phòng cấp cứu, bao gồm cả một số giám đốc công ty, tất cả đều đến đủ.

Nhưng mà khi mà Cố Manh Manh vừa xuất hiện thì vẫn có một sỐ người bắt đâu chú ý đến cô.

Dù sao thì hiện tại giá trị của con người cô đã được tăng cao, đã không còn là một đứa con gái tư sinh bên ngoài như trước kia nữa mà là con dâu trưởng của một nhà giàu thực sự.

Mà tất cả những vinh quang này đều đến từ người đàn ông, người chồng của cô — Lục Tư Thần.

“Lục tiểu phu nhân!”
Trong tất cả mọi người, không biết là ai tự nhiên kêu lên một câu như vậy.

Kết quả là hành lang vừa rồi còn đang trong trạng thái trầm lặng mà bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.


Mọi người xung quanh tập trung lại, ai nấy cũng đều nở nụ cười nịnh hót! Một nụ cười nịnh nọt! Một nụ cười thận trọng!
“AI”
Cố Manh Manh bị dọa đến mức sửng sờ tại chỗ.

Người quản gia đúng lúc này che Cố Manh Manh ở phía sau, rồi cười đối với mọi người: “Mọi người à, chỗ này đang là bệnh viện, mời mọi người duy trì yên lặng, được không?”
Lời này vừa được nói ra, đúng là một chút khách sáo cũng không có.

Thật là kiêu ngạo mà!
Mặc dù bản thân ông chỉ là một người quản gia.

Nhưng mà, ông là người quản gia của một gia đình giàu có — Lục gia, tất nhiên sẽ có tư cách “kiêu ngạo” của bản thân.

Sau đó những người mang ý đồ xấu đều phải có chút phẫn nộ mà tránh ra.

Người quản gia cũng tránh qua một bên, và quay về hướng cô bé cười nói: “Tiểu phu nhân, hiện tại đã không có việc gì rồi, cô qua đó đi ạ!”
Vừa mới dút lời thì cái bóng dáng nhỏ bé đó đã lập tức lao đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.