Diễn biến của toàn bộ sự việc dường như năm ngoài dự đoán, ở bên ngoài bệnh viện không biết vì sao mà xuất hiện một đám phóng viên truyền thông, nếu không phải do có các nhân viên an ninh phản ứng nhanh thì những người này chắc là tiến vô luôn.
Đúng lúc này, ở hai bên hành lang, Khương Thục Nhã hướng về phía người tâm phúc mà nỗi giận: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn cho tụi phóng viên vô đây làm cái gì? Bộ mọi chuyện còn chưa có đủ loạn hả?”
Người tâm phúc thực sự vô tội.
“Thái thái, cái này không phải là lúc trước bà phân phó con làm à? Sao mà lại?”
“Còn dám cãi lại hả?”
Khương Thục Nhã trừng mắt nhìn cậu ta.
Người tâm phúc cúi đầu xuống không dám nói nữa.
Khương Thục Nhã nghiền răng nghiền lợi, nói tiếp: “Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, nhanh chóng đuỏi cái đám phóng viên đó cút đi chỗ khác.”
Người tâm phúc cảm thấy khó xử: “Thái thái à, cái này chỉ sợ là có chút khó khắn, những người đó nghe được tin Lục Tư Thần xuất hiện ở đây, nên tất cả cứ như lũ ong vò vẽ vậy, toàn bộ đều chạy đến, nếu hiện tại làm cho bọn họ tự nhiên rời đi thì…
Người cũng biết là thời nay giới truyền thông không có dễ chọc đâu, vì chúng ta đều đã đưa người đến, nếu chúng ta không để họ đào sâu một chút thông tin, vấn đề này sẽ trở nên rất phức tạp…”
Khương Thục Nhã cau mày lại: “Ai cũng không đoán trước được là Lục Tư Thần tự nhiên ra nước ngoài công tác, gần đây công ty có tạo ra một sản phẩm mới, tôi đang muốn mượn vay Lục Tư Thần.”
“Thái thái!”
Người tâm phúc bỗng nhiên chặn lời của bà lại.
“Nhị tiểu thư đến rồi!”
Cậu ta cần thận nhắc nhở nói.
Khương Thục Nhã nghe vậy liền lập tức thay đổi lại sắc mặt.
“Phu nhân!”
Lúc này đây, Có Manh Manh đã đi đến nơi.
Cô đúng ở trước mặt của Khương Thục Nhã, ngửa đầu lên nhìn cô: “Bố tôi sao bây giờ vẫn chưa có đi ra? Ông ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện đúng không?”
Khương Thục Nhã khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Những lời này nên đem đi mà hỏi bác sĩ đi.”
Cố Manh Manh rất thất vọng!
Lúc này Khương Thục Nhã tự nhiên nghĩ đến điều gì đó, bà ta kích động nắm lấy tay của Manh Manh và nói: “Cô bây giò là người của Lục gia, nếu như Lục Tư Thần không có tới, vậy thì cô nhất định phải lên cho tôi!”
“Cái gì chứ?”
Cố Manh Manh bị dọa đến xém chút rụt cả cổ, hai mắt đều mở to ra.
Khương Thục Nhã đưa cô đến bên cạnh cửa số, chỉ vào bên dưới những người phóng viên truyền thông đang chờ cơ hội nói: “Nhìn thấy không, đó đều là những phóng viên truyền thông đến nghe ngóng thông tin.”
“Hả?”
Cố Manh Manh vẫn không hiểu bà ta chỉ như vậy là có ý gì.
Khương Thục Nhã vốn dĩ là không thích cô, hiện tại lại thấy cô như thế này, đương nhiên sẽ tức giận lên.
“Cô sao mà ngu thế không biết?”
Bà ta không kìm được nỗi giận nói.
Có Manh Manh vô tội vạ.
Khương Thục Nhã nhìn cô chằm chằm và nói tiếp: “Tôi muốn cô ra ngoài nói chuyện với các phóng viên ngay bây giờ…”
Dừng lại một chút, lại nói: “Tôi mặc kệ cô nói cái gì, dù sao phải làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú.”
Cố Manh Manh cảm thấy sợ hãi: “Vì, vì cái gì chứ?”
Từ nhỏ tới lớn, cô lúc nào cũng sống ẫn ở trong nhà, cơ hồ là không có đi nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy, cô lập tức cảm thấy khẩn trương.
“Cô có làm hay là không?”
Khương Thục Nhã nói một cách uy hiếp.
Cố Manh Manh cau mày nói: “Nhưng mà bồ tôi đang…”
*Ôi trời!”
Khương Thục Nhã phát phát tay nói: “Lão gia sẽ không có xảy ra việc gì đâu, việc làm hiện tại của cô chính là đuổi đi đống phóng viên này, chắc cô cũng còn nhớ, lão gia không thích phóng viên bao giờ, nếu sau khi thức dậy mà bản thân bị đống phóng viên vây lại chụp ảnh, ông ấy chắc chắn sẽ rất tức giận!
Cô cũng không phải không biết là tim của ông ấy không được tốt, nếu mà có chuyện gì không hay xảy ra, vậy cô có gánh nỗi trách nhiệm này không?”
Cố Manh Manh không còn lời nào để nói.
Cô thất vọng hạ hai vai xuống, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Khương Thục Nhã thấy cô đồng ý rồi lập tức hướng về phía người tâm phúc của bà nháy mắt một cái nói: “Còn không mau mang nhị tiểu thư đi ra ngoài?”
Người tâm phúc lập tức tiến đến cười nói: “Nhị tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
pU Này Cố Manh Manh đi theo người ra ngoài.
Nhưng thật ra, cô cũng rất sợ hãi.
Tuy nhiên, bố cô chính là người thân duy nhất còn lại ở thế giới này, và bình thường ông ấy cũng đối xử rất tốt với cô, vì ông, vì lo cho cả gia đình này, cô bây giờ sẽ đi đối mặt với tất cả mọi thứ sắp xảy ra.
Bởi vì hiện tại đang là nữa đêm, cả bệnh viện đều rất im lặng, khi ở dưới lầu, Cố Manh Manh có thể nghe được tiếng bước chân của bản thân.
Có chút không thể không thể giải thích được, cô liền cảm thấy sợ hãi.
Sau khi vừa tới lầu một, còn chưa đến gần cổng thì bên ngoài đã nhấp nháy ánh đèn màu trắng.
Cố Manh Manh lùi về phía sau theo bản năng.
Người tâm phúc để một tay ngay tại sau thắt lưng của cô và nói: “Nhị tiểu thư, đừng có sợ, chỉ là mấy ánh đèn nhấp nháy mà thôi.”
Cố Manh Manh cắn môi: “Tôi nên nói cái gì?”
Người tâm phúc cười nói: “Chỉ là nói một chút chuyện tình cảm giữa cô với Lục Tư Thần chẳng hạn, ví dụ như là đêm tân hôn của hai người xảy ra như thế nào?”
Cố Manh Manh nhìn với vẻ mặt không hiểu gì: “Đêm tân hôn?”
“Nhị tiểu thư, cô cũng đừng có chậm trễ thời gian, thời gian không có chờ đợi con người đâu.”
“UV.
Cố Manh Manh gật gật đầu, chỉ là kiên trì mà đi về phía trước.
Nhưng mà ngay lúc cô vừa định bước ra khỏi cổng thì trong sự Tho hà he Bế TU, Nhi Hôn V ¿ ồn ào của màn đêm, bỗng nhiên lại vang lên tiếng nỗ vang của một chiếc xe đua..