Ngày hôm sau, khi Cố Manh Manh đã tỉnh giác hẳn, cô phát hiện trên cả chiếc giường rộng lớn chỉ mỗi mình cô, ngoài song cửa sổ ánh mặt trời thật đẹp, cả căn phòng đều yên tĩnh, đâu đó thoáng mùi vị ấm áp lạ thường.
Cố Manh Manh không khỏi sững sờ.
Cô cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cố Manh Manh thoắt giật mình, vội vàng nhắc chiếc điện thoại lên, là điện thoại của Thẩm Sơ Tuyết gọi đến.
“Alô?”
Cô vừa nhắc máy thì bên tai đã văng vằng.
Từ điện thoại, giọng của Thảm Sơ Tuyết rất lo lắng: “Manh Manh, có chuyện gì xảy ra với cậu sao? Hôm nay tại sao lại không đến trường học?”
“A?”
Cố Manh Manh kinh ngạc.
“Cậu không gặp chuyện gì chứ?”
Thảm Sơ Tuyết vẫn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện, không ngừng sốt ruột.
Cố Manh Manh vội trả lời: “Không có gì không có gì, tớ tưởng hôm nay là cuối tuần!”
Thẩm Sơ Tuyết: “…”
Cố Manh Manh luống cuống vội cầm lấy cặp sách chạy xuống lầu, quản gia như đã đứng sẵn dưới chân cầu thang đợi cô, nhìn thấy cô, quản gia điềm tĩnh nói: “Phu nhân, bữa sáng của cô đã được chuẩn bị xong!”
Cố Manh Manh một mạch chạy về phía trước, cô nói: “Tôi không ăn bữa sáng đâu, tôi bị muộn mắt rồi!”
Quản gia vẫn tỏ ra dáng vẻ rất điềm tĩnh.
Ông ta nói: “Tiên sinh trước khi đi đã cố ý phân phó, nếu cô không dùng điểm tâm thì hôm nay cô không thể ra khỏi cửa!”
Két.
Cố Manh Manh trong nháy mắt khựng lại cả hai chân.
Cô quay đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn quản gia: “Ông, ông nói gì cơ?”
Quản gia lặp lại như y lời vừa nói.
Cố Manh Manh dường như muốn phát điên lên: “Tôi thật sự đã bị trễ giò rồi đấy, bây giờ làm gì còn tâm trạng nào để mà ăn điểm tâm!”
Quản gia mỉm cười, đáp: “Cô yên tâm, tiên sinh đã gọi điện thoại đến trường để xin phép nghỉ cho cô.”
“Thật sao?”
Cố Manh Manh cảm thấy vô cùng bắt ngờ.
Nhưng trong lòng cô lại có chút gì đó mong đợi.
Cô tiếp tục hỏi: “Xin nghỉ được bao lâu thế?”
Quản gia cười đáp: “Một buồi sáng!”
Trời!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Có Manh Manh sụp xuống.
Cô lẫm bẩm trong miệng: “Dù gì cũng đã xin nghỉ rồi, tại sao không xin hẳn một ngày đi cơ chứ… “
Quản gia đi đến, vừa giúp cô cầm lấy cặp sách vừa nói: “Phu nhân, cô cứ dùng điểm tâm trước đi ạ, bây giờ vẫn còn sớm, cô không cần phải vội đâu.”
tOš Cố Manh Manh phồng hai má.
Chiều hôm ấy, Cố Manh Manh chỉ vừa vừa vào phòng học đã bị Thẩm Sơ Tuyết kéo đi.
“Thành thật khai báo, tối hôm qua đã làm gì?”
Thảm Sơ Thuyết nhìn chằm chằm cô, nụ cười nặc mùi gian xảo.
Cố Manh Manh lắc đầu: “Không hề làm chuyện gì cả, chỉ là hôm nay tớ ngủ say quá thôi.”
“Cái này không giống phong cách của cậu!”
Thẩm Sơ Tuyết sờ tay lên cằm, hồ nghỉ nhìn chăm chăm cô.
Có Manh Manh thở dài, bát lực: “là thật, tớ lửa cậu để làm cái gì chứ?”
Thảm Sơ Tuyết nhướng mày, như đang muốn nói gì đó, Cố Manh Manh vội vàng cắt lời: “Phải rồi, lần trước cậu nói casting thành công rồi, là thật hay giả đấy?”
“Đương nhiên là thật rồi!”
Thẩm Sơ Tuyết hất cằm đắc ý.
Cố Manh Manh giơ ngón tay cái lên: “Thật lợi hại!”
Sau đó lại tiếp tục hỏi: “Vậy khi nào thì cậu bắt đầu tiến hành quay? À còn nữa, vai nam chính đóng cặp với cậu là ai thế?”
Thẩm Sơ Tuyết liếc xéo cô, trả lời: “Nam chính là Tiểu Tứ!”
Cố Manh Manh sửng sốt.
Nghe thấy vậy, cả người cô đều trở nên kích động: “Thật sao?
Thật là Tiểu Tứ? Trời ạ, cậu lại có thể diễn cặp cùng Tiểu Tứ ư….
không phải chứ, Tiểu Tứ nhà tôi đi diễn Tắm ảnh thanh xuân khi nào, tôi còn chưa nghe anh ta nói qua bao giờ?”
Thảm Sơ Tuyết hoàn hai tay trước ngực, buồn cười nhìn cô: Cố Manh Manh sập mặt xuống: “Cậu gạt tớ…”
Thẩm Sơ Tuyết cười phá lên sằng sặc.
Cố Manh Manh quay lại chỗ ngồi của mình, chẳng buồn đáp trả.
Thẩm Sơ tuyết móc từ trong túi ra một cây kẹo que đưa cho cô: “Đây, ăn cây kẹo que này đi, cậu sau này sẽ là chú của Tiểu La Ly rồi!”
Cố Manh Manh muốn phát điên lên.
“Cậu đi ra!”
“Úi chà, nhỏ mọn như vậy à?”
Thảm Sơ Tuyết nom nhìn gương mặt cô, nói tiếp: “Là tớ muốn đùa với cậu một xíu, thế nào, bộ không thể mang nam thần nhà cậu ra đùa một chút sao? Để tớ nói cậu nghe, bây giờ cậu chớ hãy nóng vội, đợi sau này tỷ tỷ đây phát hỏa rồi, nhất định cùng nam thần nhà cậu đóng phim, sau đó còn quay cảnh hôn với anh ấy, cảnh ngủ, các thể loại tường vách, bịch bịch bịch!”
Cố Manh Manh khì một tiếng, rốt cục cũng bị lời của Thẫm Sơ Tuyết chọc cho tức cười.
Thẩm Sơ Tuyết thở dài nói: “Trên thế đạo này thật không hề dễ dàng, Tiểu La Ly bây giờ tính khí mỗi lúc một lớn hơn rồi!”
Cố Manh Manh trợn mắt nhìn cô: “Tớ không phải là Tiểu La Ly”.