Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Chương 53: Đôi Tay Ôm Eo Cô Ấy!





Sau khi bữa tiệc kết thúc, buổi biểu diễn thời trang của hai tập đoàn trở thành tiêu điểm tin tức, đồng thời còn có cả tin về việc Lâm Túc và Diệp Đồng đi thảm đỏ cũng như mở màn buổi biểu diễn, Diệp Đồng nhìn thấy như bị cô làm lơ, công việc vẫn phải tiếp tục.Cuối năm qua đi đầu năm đến, đây là khoảng thời gian bận rộn nhất của nhân viên tài vụ, Diệp Đồng thân là tổng giám tài vụ XM tất nhiên phải trở về công ty, cho nên mấy ngày tiếp theo ít ở tập đoàn LT.Buổi tối hơn 11 giờ, cao ốc XM, mọi người phòng tài vụ dần dần tan ca, ánh đèn phòng tổng giám vẫn sáng như thường.Điện thoại đặt bên cạnh chợt vang lên, cắt đứt suy nghĩ công việc của Diệp Đồng, cô nhíu mày, khóe mắt liếc nhìn hiển thị màn hình, có chút ngoài ý muốn cầm điện thoại lên nghe:"Trễ như vậy còn gọi điện cho em, có việc gì gấp sao?""À...!cũng không có gì." Khó khăn lắm mới lấy hết can đảm gọi điện, Tiêu Tử Ngọc ho khan vài tiếng: "Mấy nay em không tới công ty, chị hỏi thăm em đang làm gì?"Diệp Đồng trả lời:"Tăng ca.""Gần đây rất bận à?""Dạ, đầu năm khá bận." Diệp Đồng chuyển đề tài, buồn cười hỏi: "Sao chị bất ngờ quan tâm đến em vậy?"Tiêu Tử Ngọc nghiêm túc:"Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mấy năm, có gì đâu, bạn bè quan tâm nhau không phải rất bình thường sao.""Em còn không rõ chị à, nói đi, cáo già lại bị sao?"Một lời vạch trần mục đích, Tiêu Tử Ngọc lại ho khan vài tiếng, giọng trầm xuống:"Mấy ngày nay lão bản không được khỏe."Diệp Đồng ngừng tay:"Không được khỏe?""Ừ, lão bản thể hàn, miễn dịch yếu, mùa đông mỗi năm đều rất dễ bị cảm sốt, em cũng biết, bình thường lão bản không sinh bệnh thì đỡ, một khi bệnh thì cơ thể chịu không nổi.""Khám bác sĩ chưa?" Diệp Đồng xoa ấn đường, hỏi Tiêu Tử Ngọc, từ khi bữa tiệc kết thúc, qua hôm sau cô lập tức trở về công ty bận rộn công việc phòng tài vụ, 5 6 ngày không trở về tập đoàn LT cũng không liên lạc với Lâm Túc, khó trách Lâm Túc cũng không có chủ động tìm cô."Rồi, cũng đã uống thuốc nhưng bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt.""Chị ở bên cạnh cô ấy?""Ừ." Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng: "Chị không dám bỏ đi.""Vậy chị ở cùng cô ấy trước đi, em còn có công việc, ngày mai rồi nói tiếp." Tiêu Tử Ngọc gọi điện thoại cho cô chính là muốn cô đi thăm Lâm Túc, Diệp Đồng thừa hiểu ý Tiêu Tử Ngọc.Bên Kia Tiêu Tử Ngọc vội trả lời, Diệp Đồng liền cúp máy, mới mấy ngày không gặp, êm đẹp tự nhiên sinh bệnh.Trợ lý Lý Thiến đưa tư liệu qua, nhìn thấy tổng giám nhà mình vẻ mặt mệt mỏi vẫn còn nghiêm túc chuyên tâm làm việc, có chút không đành lòng nhỏ giọng hỏi:"Diệp tổng, đã trễ rồi, chị còn chưa tan ca sao?""Xong ngay thôi." đôi mắt Diệp Đồng vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, miệng không quên dặn dò một câu: "Trên đường về nhà chú ý an toàn."Lý Thiến vội gật đầu, đi pha một ly cafe đặt trên bàn rồi mới ra cửa, văn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.Ánh đèn vẫn chưa tắt, tăng ca cả đêm, ngoài cửa sổ bóng đêm dần rút đi, cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính, rốt cuộc thở dài một hôm, lúc này đã 8 giờ sáng rồi.Bận rộn xong công việc, Diệp Đồng nhanh chóng thu dọn bàn ngăn nắp, cầm phần tư liệu đi ra ngoài, dặn dò trợ lý Lý Thiên đưa qua phòng tổng tài sau đó xoay người vào thang máy, tan ca.Ở trên đường đón taxi, không có trở về tiểu khu Kim Bích mà đến tiểu khu Huy Hoàng bên cạnh.Diệp Đồng không xa lạ nơi này, ngựa quen đường cũ dễ dàng tìm thang máy lên tầng 20, tuy rằng tối hôm qua đã chuẩn bị tâm lý xong, thật sự trở về nơi đó, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc lại lạ lẫm, tim vẫn có cảm giác đập nhanh hơn.Bởi vì rời đi lâu lắm rồi, Diệp Đồng không chắc mật khẩu vân tay có đổi không, cô dừng bước, đứng ở trước cửa, do dự giơ ngón tay lên ấn xuống, không nghĩ tới rất nhanh tít một tiếng cửa mở ra, làm Diệp Đồng ngây ngốc.Tiêu Tử Ngọc đi ngang cửa nghe thấy động tĩnh, khiếp sợ, cô còn tưởng rằng trộm đột nhập, cửa vừa mở nhìn thấy Diệp Đồng đứng lặng ở cửa, cô nhanh chóng phản ứng không nói hai lời kéo Diệp Đồng vào."Cô ấy sao rồi? Hạ sốt chưa?" Diệp Đồng cúi người đổi giày."Hạ, lão bản phát sốt một đêm, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, vẫn chưa tỉnh." Tiêu Tử Ngọc thấy Diệp Đồng đến thả lỏng tinh thần căng cứng, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt."Em đi xem cô ấy."Đổi giày xong, Diệp Đồng không kịp quan sát quá nhiều nơi gọi là nhà này, ngay lập tức vào phòng ngủ chính, Diệp Đồng nhẹ bước, khi nhìn thấy Lâm Túc nằm ở trên giường, vì cách nhau một khoảng nên nhìn không quá rõ ràng, Diệp Đồng cũng không ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô bước từng bước đến cạnh giường, cúi đầu nhìn, rơi vào tầm mắt của cô là gương mặt tái nhợt đang ngủ thiếp đi.Lần này cáo già thật sự bị bệnh, không còn vẻ mặt lạnh nhạt như bình thường, yên lặng, ngay cả cô tới cũng không hay biết, Diệp Đồng cứ như vậy nhìn Lâm Túc trong chốc lát, cô giơ tay đặt lên trán Lâm Túc, cảm nhận nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay."Lão bản giao cho em nha, em giúp chị chăm sóc một lát được không, chị thật sự quá mệt muốn về nhà ngủ một giấc." Tiêu Tử Ngọc dựa vào cạnh cửa, mắt đầy hi vọng nhìn Diệp Đồng ngồi ở mép giường giúp lão bản nhà cô sửa góc chăn.


Tiêu Tử Ngọc nhịn không được cơn buồn ngủ, ngáp mấy cái liên tục, vẻ mặt đầy mệt mỏi, hiển nhiên tối qua chưa ngủ."Giao cô ấy cho em." Diệp Đồng nhẹ giọng nói, "Chị về nghỉ ngơi đi.""Được, làm phiền em." Tiêu Tử Ngọc ngáp liên tục, xoay người về nhà ngủ.Lâm Túc nằm trên giường ngủ rất sâu, dù đồng hồ sinh học cũng không làm cô tỉnh lại, càng không biết người cô tâm niệm ở bên cạnh.Diệp Đồng lặng lẽ ngồi đó, lúc này mới ngước mắt nhìn xung quanh phòng, nơi này đối với cô mà nói không thể nào quen hơn, khi cô rời đi thế nào thì bây giờ vẫn là như vậy, dường như không có bất kì sự thay đổi nào, giữ nguyên cách bài trí, ngay cả khung hình ở tủ đầu giường cũng là lúc trước cô đặt...!tấm hình bên trong là hai người con gái, là tấm ảnh lần đầu tiên cô dùng thân phận bạn gái nắm tay Lâm Túc chụp.Hơi thở quen thuộc này, nhìn nơi đã từng gọi là nhà không hề thay đổi, dễ dàng gợi lên những ký ức che giấu trong thâm tâm của cô, những hình ảnh cô và Lâm Túc sống chung với nhau từng chút từng chút giống như cuộn phim điện ảnh hiện ra trước mắt.Cũng cái gọi là nhà này bị người ta dùng dăm ba câu phá nát, cũng là kết cục một tay cô và Lâm Túc tạo thành.Khi đó Lâm Túc biến mất hơn một tháng, Diệp Đồng dù tìm thế nào cũng không thể tìm thấy Lâm Túc.


Bất kể là gọi điện hay nhắn tin đều biệt tăm không có hồi âm, Diệp Đồng lặng lẽ ngồi ở nơi cô đang ngồi lúc này, nhìn khung ảnh ở tủ đầu giường từ sáng đến tối, ngây ngốc cả ngày.

Cô khóc đến nỗi nước mắt đã không thể rơi nữa, sau đó trong lòng chậm rãi nảy sinh một ý niệm, cô ở trong lòng hạ quyết tâm, chỉ cho Lâm Túc 5 ngày, nếu như Lâm Túc không trở về, không cho cô một lời giải thích, cô liền không chờ nữa.Khi đó Diệp Đồng cho rằng Lâm Túc comeout hoặc chán ghét cô, cô giúp Lâm Túc suy nghĩ vô số lý do chia tay, không nghĩ tới đã qua 4 tháng, Lâm Túc không đề cập tới một chữ, cứ như vậy tra tấn tổn thương nhau.Ngày đầu tiên sau khi Lâm Túc trở về, đã qua thời gian Diệp Đồng dành cho cô, nửa tháng sau khi Lâm Túc trở về vẫn không chủ động giải thích với cô điều gì, mặt lạnh, hai người dường như không nói với nhau điều gì.Ngày đầu tiên Lâm Túc về nhà, Diệp Đồng cũng không giống ngày đầu Lâm Túc biến mất mà khóc nháo với Lâm Túc, bởi vì cô cảm thấy mệt mỏi, khóc thế nào nháo thế nào, Lâm Túc cũng sẽ không mềm lòng, ngược lại còn cảm thấy cô quá ngây thơ cho nên Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc ngồi ở thư phòng, cảm nhận được tâm trạng Lâm Túc không quá tốt, cô cũng không nói gì, cũng không ép hỏi Lâm Túc, chỉ lẳng lặng ôm Lâm Túc một lúc lâu.Mãi cho đến khi trời tối, hai người cũng không mở miệng nói một lời, cuối cùng Diệp Đồng bảo Lâm Túc cùng cô đi siêu thị mua đồ ăn, cô muốn nấu cơm chiều, tuy rằng Lâm Túc mặt lạnh mày nhạt với cô nhưng chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô, cùng cô đi siêu thị.Mua đồ ăn về, Diệp Đồng làm một bàn đầy món Lâm Túc thích ăn, lúc ăn cơm, Lâm Túc không cùng cô nói chuyện, cô vẫn chủ động nói một đống chuyện, tự nhiên giống như trước kia, thoạt nhìn như ngày thường qua lại khắn khít.Đương nhiên, Diệp Đồng cũng biết đó chỉ là vai diễn của một mình cô mà thôi, nhưng cô không ngại, bởi vì người trước mặt là Lâm Túc.


Cũng vì chưa ăn uống gì cho nên rất nhanh cơm nước xong xuôi, hai người tách ra đi tắm rửa, ngủ cùng một giường, Diệp Đồng cố ý mặc bộ đồ ngủ lộ tay và chân, ngay khi nhìn thấy sự nóng bỏng trong mắt Lâm Túc, cô cười.Lâm Túc không chịu nổi một kích trêu chọc của Diệp Đồng, đêm đó triền miên kéo dài, Diệp Đồng quấn lấy Lâm Túc một lần rồi một lần, mãi cho đến khi cả hai kiệt sức, Diệp Đồng cảm thấy cả tinh thần và thể xác được phóng thích, Lâm Túc hôn lên trán cô, ôm cô chìm sâu vào giấc ngủ, Diệp Đồng vẫn nhìn Lâm Túc, cô chờ đôi mắt kia mở ra, nhìn thấy người đầu tiên là Diệp Đồng của Lâm Túc, sau đó cùng người cô yêu nói câu Chào buổi sáng.Diệp Đồng được như ý nguyện, Lâm Túc mở mắt nhìn thấy là cô, cô cùng Lâm Túc nói Chào buổi sáng, Lâm Túc ôm cô nhìn cô thật lâu, nhưng không có đáp lại bất kì điều gì, có lẽ Lâm Túc nhận ra cô khác thường cho nên tổng tài LT chưa bao giờ nằm nướng buổi sáng hôm đó lại dậy trễ, Lâm Túc dùng sức ôm cô hôn cô, cô không có từ chối.Lúc rời giường, cùng nhau đánh răng rửa mặt, cùng nhau lui tới như thường, Diệp Đồng biết Lâm Túc còn phải đi làm, cô đã sớm lấy quần áo giúp Lâm Túc, giúp Lâm Túc thay xong lại đưa Lâm Túc ra cửa.Lâm Túc đứng ở cạnh cửa, cùng cô nói câu cuối cùng chỉ có 2 chữ Chờ chị.Chờ cô ấy tan tầm?Hay chờ cô ấy về nhà?Diệp Đồng cười, cô không biết tan tầm Lâm Túc có về nhà hay không, hay là trực tiếp biến mất không có tâm hơi, cho nên cô không tính chờ, cũng giống Lâm Túc không để lại bất kì đáp án gì.Nhưng không nghĩ tới, Lâm Túc không chịu đi nhất định phải chờ Diệp Đồng đồng ý cho nên Diệp Đồng gật đầu, lúc này Lâm Túc mới đi làm.Chờ Lâm Túc đi rồi, Diệp Đồng bắt đầu quét tước vệ sinh thu dọn đồ đạc, từng chút một đem toàn bộ dấu vết thuộc về cô xóa bỏ, khôi phục lại nguyên trạng căn nhà như cô chưa từng đến.Diệp Đồng đi rồi, mang theo 3 năm thanh xuân của mình, cô không biết Lâm Túc tan tầm có trở về nhà hay không, cũng không biết Lâm Túc về nhà không nhìn thấy cô ở nhà nữa sẽ phản ứng thế nào.Hai người từ đó cắt đứt liên hệ, không còn gặp mặt, mãi cho đến lần gặp lại này.Diệp Đồng ngồi ở mép giường, nhìn khung ảnh ở tủ đầu giường, một thoáng đó dường như nhìn thấy được bản thân đau khổ thế nào khi ra quyết định, cũng thấy được bản thân ngây thơ yếu đuối.Cô ngồi yên thật lâu, bất ngờ cảm giác phía sau có động tĩnh, nhanh chóng bình tĩnh lại, giống như đang giãy giụa, Diệp Đồng không có quay đầu lại nhìn, theo đó chiếc giường mềm mại lõm xuống thật sâu, một đôi tay ôm chặt eo cô."Đồng Đồng." bên tai truyền tới giọng Lâm Túc khàn khàn: "Rốt cuộc em cũng về nhà.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.