Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Chương 88: 88: Tổng Giám Ghen!




Giọng điệu của hai tin nhắn giống như đại thù phải báo, Diệp Đồng sau khi dùng gậy ông đập lưng ông mặt mày vui vẻ, thể xác và tinh thần đều sảng khoái, có vẻ như chính cô đã nhìn thấy dáng vẻ Lâm Túc ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hai người đã mấy ngày không gặp, Diệp Đồng ngoại trừ bận rộn công việc thì thật ra thời gian rảnh rỗi ở một mình cô cũng sẽ không tự chủ được nhớ tới Lâm Túc, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới hai người đã từng lui tới, đương nhiên, cô quyết định tiến về phía trước thì sẽ không lui về phía sau.
Tâm trạng Diệp Đồng vui vẻ, nhặt đóa hoa bị ngắt chỉ còn trơ lại một bông, điện thoại chưa đặt xuống chợt vang lên, nhìn hiển thị màn hình, Lâm Túc gọi tới.
"Mấy giờ tan tầm, chị tới đón em."
Diệp Đồng nhìn thời gian trước, đã qua 4 giờ, suy nghĩ rồi trả lời:
"Chị không cần tới đón, em nói với chị một chuyện quan trọng."
"Hữm?"
"Quý tiểu thư đồng ý gặp mặt, 8 giờ tối nay." Diệp Đồng thu lại ý cười bên môi, nhìn hoa hồng, dùng giọng máy móc nói: "Đêm nay.

Lâm tổng có thời gian không?"
Thời gian hẹn của Quý Quỳnh cũng khác nhau, Quý Quỳnh hẹn cô 7 giờ, cách giờ hẹn của Diệp Đồng 1 tiếng, hiển nhiên là ôn chuyện trước, Lâm Túc khẽ cười trả lời:
"Đương nhiên có."
Diệp Đồng lấy tay quét cánh hoa đầy trên bàn:
"Em gửi địa chỉ cho chị."
"Không gấp." Lâm Túc chậm rãi nói: "Chị cũng nói cho em một chuyện."
"Được, chuyện gì?"
"Chị phải giải thích rõ với em trước, sợ đến lúc đó em lại hiểu lầm, chị và Quý Quỳnh là bạn thời đại học, lúc đầu chị định nói cho em biết nhưng gần đây em cứ bận, căn bản không có thời gian, chờ tối nay gặp mặt, em muốn biết gì chị đều nói cho em biết."
Cảm xúc vẫn chưa dâng lên đã bị chặn, Diệp Đồng bất ngờ, Lâm Túc và Quý Quỳnh dĩ nhiên là bạn thời đại học...
Thảo nào La Hoan ân cần chủ động hỗ trợ liên hệ Quý Quỳnh, còn gọi Quý Quỳnh là đàn chị, hóa ra là có quan hệ với Lâm Túc, cũng khó trách đối phương trong mấy ngày đã nhanh chóng đồng ý.
"Diệp Đồng?"
Diệp Đồng co ngón trỏ theo thói quen gõ gõ lên giữa chân mày:
"Em hiểu rồi."
Giọng của Diệp Đồng có chút bất đắc dĩ thậm chí muốn cười, nhưng nghe không ra cảm xúc khác thường nên Lâm Túc quyết định chủ động thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nhẹ giọng nói:
"Em đừng giận, không phải chị cố ý giấu giếm."
Diệp Đồng đỡ trán: "Không giận, em không phải người bụng dạ hẹp hòi, em còn phải cảm ơn chị giúp em liên hệ Quý Quỳnh." cô buồn cười nói: "Được rồi, chúng ta 8 giờ gặp."
"Buổi tối chị tới đón em."
Diệp Đồng:
"Được."
Trước khi cúp máy, cô hỏi:

"Hoa hồng là chị tặng?"
"Ừ, thích không?"
Đúng là Lâm Túc tặng, Diệp Đồng nhìn chằm chằm những cánh hoa xinh đẹp đầy trên mặt bàn, cảm thấy ngượng ngùng cùng Lâm Túc nói đóa hoa kia đã bị cô ngũ mã phanh thay, thích thì thích nhưng cô vẫn đánh giá bằng một chữ:
"Tục."
Cúp máy, đặt điện thoại xuống, Diệp Đồng sờ sờ mặt đang nóng lên, cô đem cánh hoa rơi trên bàn gom lại kẹp vào trong một quyển sách, hai ngón tay thon dài cầm cánh hoa cuối cùng của đóa hoa nhẹ nhàng lột xuống, nhẹ giọng khẽ nói:
"Ngốc."
Thật ra nói rõ với cô, sao cô lại tức giận.
Chỉ cần đừng để cho cô biết dấu vết đoán tới đoán lui vẫn không chủ động giải thích, như vậy khó tránh được không sinh ra hiểu lầm, ngày tháng tích lũy, bất mãn nhiều chung quy sẽ có lúc bùng nổ.
Đổi lại là trước đây, lấy tính cách của Lâm Túc thật sự không thể đem lời nói rõ với cô, chỉ dùng dăm ba câu qua lo cho xong.
Ví dụ như, Diệp Đồng vẫn không thể biết Lâm Túc ở trường học trải qua thế nào, Lâm Túc độc thân 30 năm gặp cô cùng cô bên nhau, chỉ với phần thích đó hơn phân nửa sẽ bị Lâm Túc từ chối, hơn nữa khả năng rất lớn trực tiếp bị Lâm Túc làm lơ.
Diệp Đồng đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô ngẩng đầu lên nhìn, Tô Bối An mỉm cười đứng ở bên cạnh cửa vẫy tay với cô:
"Mình tới đưa mấy phần tài liệu của hạng mục cho cậu."
Nhìn thấy người tới là Tô Bối An, Diệp Đồng đứng lên mỉm cười, nhận lấy:
"Vẫn còn hạng mục gì à?"
"Có liên quan đến hạng mục hợp tác với LT." Tô Bối An nói: "Hứa Nam bảo mình đưa qua cho cậu xem qua, hỏi cậu có hứng thú không."
Xem ra Hứa Nam còn chưa dập tắt hi vọng, nếu đã đưa tới rồi, Diệp Đồng cũng không tiện từ chối, cô lên tiếng:
"Để mình xem thử."
Tô Bối An gật đầu, xoay người định rời đi nhưng chợt dừng lại, quay đầu lại hỏi:
"Quan hệ của cậu với Lâm Túc rất tốt?"
Diệp Đồng bất ngờ:
"Tạm được."
Tô Bối An gật đầu, trong ánh mắt không hiểu gì của Diệp Đồng, cô đi ra cửa, người kia là đối thủ thề chết không bỏ qua của cô, vì cố để được cùng LT hợp tác cô chầu chực không ít lần, 10 trận bại 10, kết quả người kia đến bây giờ đối với cô vẫn là bộ dạng lãnh đạm, không hề có bất kì tiến triển nào, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bây giờ người kia bị Diệp Đồng ăn sạch sẽ.
Nhìn thấy Tô Bối An đi rồi, Diệp Đồng lắc đầu, ngồi xuống làm việc, sau đó cùng cấp trên công ty thảo luận về việc gặp mặt đêm nay, bởi vì có Lâm Túc ở đó, Lâm Túc hữu dụng hơn bất kì ai cho nên không cần đưa người tới.
Thoáng một cái đã 5 giờ chiều.
Đến giờ tan tầm, Diệp Đồng đứng lên xoa xoa eo, duỗi người giãn gân cốt, lúc này mới bắt đầu sắp xếp tài liệu văn kiện đã xử lý cùng bản kế hoạch về người đại diện sẽ đưa cho đối phương.
Trước khi tan tầm, gửi tin cho Lâm Túc, lái xe nửa tiếng về nhà.
Hơn hai giờ chuẩn bị, thời gian vừa đủ, Diệp Đồng vừa đến nhà cầm áo choàng tắm vào phòng tắm, tắm rửa thoải mái một phen, nửa tiếng sau bước ra, áo choàng tắm tùy ý khoác trên người, lỏng lẽo.

Nghe thấy tiếng động cô ngước mắt nhìn liền thấy Lâm Túc bất ngờ xuất hiện ngồi trên giường của cô, ánh mắt Diệp Đồng bị kiềm hãm, vô thức siết chặt vạt áo, thắt chặt dây đai áo.

"Lâm Túc!" Diệp Đồng tiến tới cầm lấy gối bên cạnh ném về phía Lâm Túc: "Đã tới tại sao không lên tiếng?"
Lâm Túc bắt lấy cái gối bay trong không trung, đặt xuống:
"Chị gọi điện cho em, em đâu có nhận."
"Chị sẽ sớm nói à?" Diệp Đồng vỗ vỗ ngực, đi đến đầu giường cầm điện thoại lên, mở ra liền thấy 5 cuộc gọi nhỡ.
Cô quay đầu nhìn Lâm Túc, Lâm Túc cũng nhìn cô cong môi cười, cứ như Xem đi, chị đã gọi cho em, là em không nhận..

Ánh mắt Diệp Đồng quét qua người kia vài lần, nhìn thấy trên người người kia vẫn là bộ tây trang chuyên nghiệp, vừa giỏi giang vừa lão luyện, hiển nhiên là vừa từ công ty tan tầm chạy thẳng tới đây, Diệp Đồng đau đầu xoa xoa giữa lông mày, chậm rãi khôi phục tâm trạng vừa bị dọa.
Một cánh tay vòng qua eo cô, từ phía sau lưng ôm cô vào lòng, Lâm Túc giọng điệu nhẹ nhàng:
"Mấy ngày không gặp, chị nhớ em."
Diệp Đồng không quan tâm vụn vặt này:
"Chị có muốn tắm không?"
"Có." Lâm Túc đồng ý, mặt vùi vào tóc Diệp Đồng ngửi mùi thơm ngát khiến người ta vui vẻ kia, "Đêm nay em thu nhận chị một đêm nha?" sau đó nói tiếp: "Chị cam đoan nhất định sẽ ngoan ngoãn ngủ, không làm gì hết."
Trải qua vô số lần sự thật đã chứng minh cái miệng đó chuyên gạt người, Diệp Đồng mới không tin:
"Không được, chị về nhà của chị đi."
"Nơi có em mới là nhà."
Trong lòng Diệp Đồng khẽ động nhưng bị Lâm Túc khiến cho cô sợ, lòng mềm nhanh chóng cứng lên, bị Lâm Túc ôm thật chặt không thoát được, cô xoay người xoa lưng Lâm Túc:
"Chị tắm trước đi, trễ giờ rồi."
"Còn sớm." Lâm Túc không nhúc nhích, mặt đối mặt nhìn Diệp Đồng: "Liên quan đến quan hệ của chị và Quý Quỳnh, em không hỏi gì sao?"
Người kia vừa nói, Diệp Đồng liền tiếp lời:
"Vậy chị nói gì đi, hai người quan hệ thế nào?"
Lâm Túc cười khẽ:
"Không có quan hệ gì, chỉ là bạn thời đại học."
Nói cũng như không nói, Diệp Đồng gật đầu không hỏi, ánh mắt nhìn thoáng qua âu phục của Lâm Túc bị tóc của cô làm ướt một mảng, vì vậy kéo tay Lâm Túc đẩy qua một bên, Diệp Đồng ngồi xuống bàn trang điểm nhặt khăn mặt lên lau đuôi tóc còn ướt nước, ngẩng đầu nhìn về phía gương, hỏi một câu đầy hứng thú:
"Hồi ở trường học, chị có từng thích ai khác không?"
Không có một chút do dự, Lâm Túc lắc đầu ăn ngay nói thật: "Không có." cô giơ tay vén mái tóc dài trên áo choàng của Diệp Đồng, cong môi cười: "Khi đó chị thích học, không thích người."
Chuyện này cũng trùng hợp, Diệp Đồng cũng một lòng học tập không có tâm tư yêu đương, mọt sách đúng chuẩn học bá và bạch phú mỹ*
*Học bá: học hành bá đạo, con nhà người ta
Bạch phú mỹ: trắng-giàu-đẹp

Lâm Túc hỏi:
"Còn em?"
"Em cũng không."
Giai đoạn phát triển trưởng thành cũng không tính là thích, thích cái đẹp lòng ai chẳng có, Diệp Đồng cảm nhận được dự báo mình cong, nhìn thấy các con gái xinh đẹp sẽ nhìn mấy lần, đối với phái nam thì khá vô cảm, người theo đuổi quây quanh cũng đa phần là con gái, nếu như không phải gặp Lâm Túc.

bị sức hấp dẫn của Lâm Túc thu hút không thoát được, cô cũng sẽ không nhận rõ tình cảm của mình.
Lâm Túc rất hài lòng về câu trả lời của Diệp Đồng, giơ tay vuốt tóc Diệp Đồng:
"Chị đi tắm trước, buổi tối cùng em dự tiệc."
"Mau đi đi." Diệp Đồng vừa lau tóc vừa nói: "Quần áo của chị ở trong tủ."
"Ừ."
Qua lại nhiều lần, quần áo mang đến ngảy càng nhiều nhưng không thấy mang về, Diệp Đồng bớt chút thời gian giặt sạch ủi phẳng xếp ngay ngắn đặt trong tủ quần áo.
Một bên xếp đầy quần áo của Diệp Đồng, một bên chỉ treo vài món, nhưng chia đều, chừa ra cho cô một nửa không gian, tủ quần áo mỗi người một nửa, đó là thói quen vô thức khi ở bên nhau thời gian dài, Lâm Túc đứng yên lặng lẽ nhìn, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Diệp Đồng, chỉ là bóng lưng cũng để cho cô không thể dời tầm mắt.
Tiếng máy sấy ong ong biến mất, Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng đã sấy khô tóc, lúc này mới quay đầu.

cầm quần áo đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Bởi vì gặp đại minh tinh, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, huống chi lại là bạn học của Lâm Túc, Diệp Đồng chọn áo sơ mi và áo khoác dài tương đối chính chắn chuyên nghiệp trong tủ quần áo.
Thay xong, trang điểm.

Cô đứng trước gương sát đất chỉnh lại quần áo, phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ngày càng nhỏ, Lâm Túc đã tắm xong nhanh chóng mở cửa bước ra.
Diệp Đồng nghe thấy tiếng động ngước mắt nhìn, ánh mắt quét qua đôi môi mỏng mềm mại hồng hào cực quyến rũ, dừng lại vài giây, sau đó quét xuống, trên người Lâm Túc là quần áo và phụ kiện được may riêng rất chuyên nghiệp, trên người là âu phục màu đen vừa người, khắc họa tỉ lệ phân chia vóc dáng cực chuẩn, đôi chân dài cân đối mảnh khảnh, thoạt nhìn lóa mắt lại khiêu khích người.
Khí thế luôn luôn duy trì, chỉ một ánh mặt cũng đủ uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn thẳng, vào lúc này đôi con ngươi sâu thẳm lại chất chứa vẻ dịu dàng, mỉm cười khiến người ta xao xuyến dao động, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, dung nhan tuyệt sắc.
Lâm Túc cất bước về phía cô, khiến nhịp tim cô không khống chế được đập nhanh hơn, dời khỏi tầm mắt người kia, tìm lấy điện thoại bên cạnh xem:
"Lâm Túc, chị tắm 1 tiếng đồng hồ."
Lâm Túc nhướng mày:
"Mấy giờ rồi?"
"Vừa qua 7 giờ."
Hai người đứng gần nhau, Lâm Túc giơ tay dùng hai ngón tay kẹp điện thoại của Diệp Đồng ném qua giường bên cạnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm người bên cạnh, môi cong lên vẽ ra nụ cười.
Diệp Đồng sửng sờ:
"Chị..."
"Thời gian còn sớm." Lâm Túc một tay vòng qua siết chặt eo Diệp Đồng, một tay xoa mặt Diệp Đồng, cúi đầu hôn tới, giọng mê người nhỏ nhẹ: "Bà dì* đi chưa?"
*Bị, tới tháng
Mặt Diệp Đồng đỏ lên:
"Chưa."
"Hư." Lâm Túc bóp mặt Diệp Đồng, nghiêng người nói nhỏ bên tai Diệp Đồng: "Chị nhớ kỹ chỉ có 6 ngày, hôm nay ngày thứ 6 rồi."

Diệp Đồng giả vờ bình tĩnh, chủ động giơ tay câu cổ Lâm Túc, nghiêng qua nói nhỏ: "Thật không may, hôm nay vẫn còn."
"Lợi hại vậy hả?"
Diệp Đồng nghe thấy vừa tức vừa buồn cười, ngón trỏ co lại búng lên trán Lâm Túc:
"Lợi hại cái đầu chị, bụng đầy ý xấu, già không đứng đắn."
"Chị chỉ hỏi thôi, quan tâm cơ thể em khỏe mạnh không thôi." Lâm Túc búng lại trán Diệp Đồng: "Em nghĩ gì vậy?"
"Dù sao đối với chị cũng nên nghĩ nhiều hơn."
Bị phản đòn, Diệp Đồng mặt đỏ tới mang tai, nghiến răng, giơ tay Lâm Túc lên há miệng hướng về phía lưng bàn tay Lâm Túc cắn xuống, Lâm Túc khẽ cười:
"Đêm nay cho em cắn đã luôn, được không?"
"..."
Trên đường đến khách sạn, Trương Minh Tề lái xe, hai người ngồi chung phía sau, Hai tay Diệp Đồng khoanh lại, ở trong lòng mặc niệm mấy trăm lần, đêm nay tuyệt đối không để cho Lâm Túc vào cửa, tuyệt đối!
Khách sạn cách nhà không quá gần cũng không quá xa, lộ trình lái xe hơn 10 phút.
Đến nơi, xe dừng lại, Trương Minh Tề quay đầu lại nhìn hai người, chớp mắt, cười tươi như hoa:
"Anh...!anh rể, đến rồi, mời xuống xe."
Sau khi xuống xe, cùng nhau đi vào khách sạn, Diệp Đồng dùng cùi chỏ chọt chọt eo Lâm Túc, hỏi:
"Anh rể hài lòng không?"
"Đương nhiên." Lâm Túc quay đầu nhìn: "Có danh có thực, chị càng vui vẻ hơn."
"..."
....
Khiêu khích mà không biết.

Tự nhiên tim đập thình thịch
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, Lâm Túc rõ ràng nhìn thấy lỗ tai Diệp Đồng nhuộm màu xấu hổ, trong mắt đầy ý cười, dựa theo tốc độ phát triển này, sẽ nhanh danh xứng với thực thôi.
Vào khách sạn, một đám vệ sĩ mặc tây trang giày da mang kính đen đứng chỉnh tề theo hàng hai bên, cục diện quá long trọng khiến Diệp Đồng hơi bất ngờ, Diệp Đồng liếc mắt nhìn sang, một nữ nhân đứng cuối thảm đỏ.
Diệp Đồng nhìn thấy rõ mặt người đó, là Quý Quỳnh, liếc mắt thôi cô cũng cảm giác kinh diễm không tả được, người thật thoạt nhìn hấp dẫn hơn so với trong ti vi.
Hai bên quay qua chào đón nhau, Quý Quỳnh cất bước nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt long lanh như sóng nước mùa thu, khi nhìn thấy Lâm Túc, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Lâm Túc, có lẽ nhiều năm không gặp vẻ mặt đôi bên đều mang thêm vài phần quan sát đối phương.
Diệp Đồng biết hai người là bạn lâu năm, trên đường cũng nghe Lâm Túc nói chút chuyện về hai người, Diệp Đồng rất thức thời đứng qua một bên.
Quý Quỳnh bước từng bước đi về phía Lâm Túc, nụ cười thản nhiên trên mặt, hai tay đưa ra ôm lấy Lâm Túc.
"Lâm Túc, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Lâm Túc mỉm cười, không có đẩy ra, ôm lại Quý Quỳnh.
Quý Quỳnh dán mặt qua, ngay khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau Lâm Túc vô thức ngửa đầu muốn buông tay buông Quý Quỳnh tránh ra, bất ngờ mặt bị đôi môi mềm dán lên, Quý Quỳnh hôn lên mặt cô.
"Coi như bồi thường vì bị cậu cho leo cây."
Diệp Đồng lặng lẽ nhìn, trong mắt nhanh chóng lóe lên tia vi diệu, một cánh tay lặng lẽ vòng qua phía sau Lâm Túc, nhẹ nhàng nhéo Lâm Túc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.