Sau cái vụ kia, cô không rõ lắm nhưng hình như là cô nàng Hạ Linh kia quay trở về Mỹ học tập thì phải. Chuyện nhà anh thế nào thì cô cũng không rõ ràng. Cứ thế thời gian cưa trôi qua bây giờ cô cũng hai mươi tám tuổi luôn bị mẹ thúc dục kết hôn.
" Mày có kết hôn hay không hả? Chẳng lẽ định ở thế cả đời nuôi con."
" Con cũng đang có suy nghĩ như vậy dù gì chưa chồng mà đã có con như con cũng không dễ kết hôn mà."
" Vậy bố đứa bé, kết hôn với nó cũng được mà."
" Với không có tới, nghĩ con cũng chưa từng nghĩ tới." Cái này cô không có nói sai phần lớn đều là vì Hạ Nhi cho nên họ mới có thái độ với cô không quá gắt. Mẹ cô cũng thở dài bất lực nhìn cô. Cô chính là chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn. Cô thật sự khi kết hôn rồi thì Hạ Nhi sẽ có một gia đình hạnh phúc. Cô biết rằng là con bé luôn khao khát tình yêu thương của cha. Nhưng hiện tại cô thật sự không biết làm thế nào.
" Mẹ nói con nghe, con nghĩ thử xem thanh xuân con gái được bao nhiêu. Con cũng nên tìm một mái ấm gia đình hạnh phúc riêng cho bản thân mình rồi. Dù thế nào mẹ cũng chấp nhận. Còn nếu bố đứa bé vẫn vậy thì không cần, con sẽ tìm được người tốt hơn."
" Con biết rồi, lúc nào tìm được người thích hợp con chắc chắn sẽ thử xem. Nên dừng vấn đề này lại được chưa?" Cô hiểu tâm trạng của mẹ mình chứ mẹ sợ rằng cô sẽ bị người đời phỉ báng. Nhà có một người goá là đã đủ lắm rồi bà không muốn rằng con bà sẽ ở goá như bà. Cô biết mẹ lo lắng cho cô, có người mẹ nào không mong muốn con mình hạnh phúc cơ chứ. Bố cô đã chết trong một tai nạn xe. Gần mười năm rồi cô vẫn không biết được rằng rốt cuộc vụ tai nạn đó là như thế nào. Bởi vì nồng độ cồn trong máu lúc đó của bố vượt quá mức cho phép nên họ chỉ rút ra kết luận rằng là một vụ tai nạn bình thường. Nhưng toàn bộ dữ liệu về tai nạn đó đều không tìm được, một chút manh mối cũng không có. Hôm nay cô đi làm lại nhận được điện thoại của một người bạn thân của bố cũng đồng thời là một cảnh sát năm xưa điều tra vụ án này.
" Alo, cháu bây giờ có rảnh không?"
" Chú Hoa ạ, cháu rảnh có việc gì chú nói đi."
" Vụ án của bố cháu có manh mối rồi. Cháu tới sở cảnh sát ngay đi." Cô nghe xong thì cả thân cứ đờ, tim như chấn động. Mười năm rồi, mười năm rồi bây giờ vụ án lại được lật lại. Cô vẫn còn nhớ hình ảnh ba cô hôm đó cả người đều là máu me. Chỗ nào trên người cũng bị thương ngay cả đôi môi hay mỉm cười cũng bị trầy xước. Mẹ cô khi nhận được tin không ăn không uống mấy ngày liền tâm trạng cứ lên xuống thất thường, nước mắt không bao giờ ngừng lại, đôi mắt lúc nào cũng ướt át. Bây giờ vậy mà lại nhận được tin này, cô làm sao bình tĩnh cho được.
" Chú ơi, vụ án của bố cháu thế nào rồi ạ." Đối mặt với gương mặt đầy nếp nhăn kia, cô cũng nhận thức được rằng thời gian đã trôi qua rất nhanh rồi. Nếu như bố cô còn sống có phải bây giờ khoé mắt ông cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn rồi không.
" Dục Ân, cháu phải bình tĩnh nghe chú nói. Vụ án của bố cháu đơn thuần không phải là một tai nạn bình thường. Cũng không phải là do lái xe không cẩn thận nên đâm vào làn chán. Hôm nay có một chiếc USD được gửi tới nhà chú nhưng lại không có địa chỉ người gửi. Trong đó chính là đoạn cắt từ chiếc camera trên đường ngày hôm đó nhưng mọi thứ quá mờ. Nên chú không thấy rõ, cháu xem thử xem có nhìn ra được gì không?"
" Chú nói vậy có nghĩa là chỉ có chú và cháu biết chuyện này? Nếu vậy chú cứ giữ im lặng cho cháu xem như chưa có chuyện gì được không ạ."
" Được. Nhưng cháu định làm gì?" Thấy vẻ mặt cô khó xử nên ông đành nói tiếp. " Nếu như không thể nói thì thôi chú sẽ không ép."
Ông mở đoạn video kia ra. Từ đầu tới cuối cô đều nhìn chằm chằm vào màn hình. Hình ảnh không được rõ ràng nhưng cô có thể thấy được người lái xe là một người đàn ông. Khi ông ta gây ra tai nạn thì xuống xe nhìn một chút sau đó lại lên xe bỏ chạy. Hình ảnh bố cô nằm đó thoai thóp khiến cô không cầm được nước mắt, khoé mắt liền đỏ ửng. Nếu như ông ta đưa bố cô tới bệnh viện có lẽ ông ấy sẽ không chết thảm như vậy. Hình ảnh chiếc xe ô tô lướt qua cô cảm thấy có chút gì đó rất quen thuộc. Nhưng lại không biết nhìn thấy chúng ở đâu rồi."
" Chú, chú có nhìn rõ biển số xe này không ạ?"
" À, chú đã làm rõ lên nhưng mà chỉ có đuôi sau chứ không lấy được hết cả biển. Chờ chú chút, là 58P2 còn có một số nữa nhưng không xem được." Chính xác là cô từng nhìn thấy chiếc xe này ở đâu đó rồi. Xem xem rốt cuộc là ở đâu.
" Chú ấy từ lâu đã không lái chiếc xe này rồi, nó là điều tối kị của chú ấy."