"Được rồi! Cô thua thì lập tức cút khỏi đây cho tôi! Còn nữa thấy tôi tự giác đi đường vòng!" Trầm Tịch Dương cuồng ngạo nói, vừa hay vào đúng lúc căn phòng rơi vào mảng trầm tĩnh, nên thanh âm sắc lạnh của cô càng trở lên rõ ràng, bất cứ ai trong đây cũng nghe được.
Ai nấy đều tặc lưỡi lắc đầu, cô gái này thật không biết trời cao đất dày! Kể cả có chứng minh được cô ta đúng thì sao? Sau lưng Ngọc Tử San lúc này không chỉ có Doãn Tử Du- nhị thiếu gia họ Du mà còn cả em gái của Kính Thiên Minh nữa đấy....
Ngọc Tử San không ngờ người này trực tiếp vứt bỏ mặt mũi của cô ta, nhất thời sắc mặt trắng lại, "Cô! Cô đừng ức hiếp người quá đáng!"
Trầm Tịch Dương cười gằn một tiếng, hỏi ngược, "Tôi? Ức hiếp cô quá đáng? Có chơi có chịu, còn không ấy à.... Lăn sang một bên cho tôi! Chó ngoan không cản đường!"
"Tôi cược!" Ngọc Tử San tức giận nói. Chừng vài giây sau cô ta mới nhận ra mình nỡ lời, chỉ là đã không thể rút lại được nữa. Ngọc Tử San cắn chặt răng thầm cầu nguyện vận khí của con khốn kia không tốt đến nỗi quen được JA....
Trầm Tịch Dương cười nhạt, level của con hàng này quả thực quá nát, cô chỉ nói vài lời kích thích đã không chịu nổi, thật không thú vị! Cũng không để ý đến đám người đang xem kịch vui, Trầm Tịch Dương hỏi, "Có ai là người trong nghề không?"
Căn phòng thoáng cái rơi vào trầm mặc, chừng vài phút sau có năm người đứng ra, vừa hay trong đó có cô nàng phát hiện ra chiếc váy Trầm Tịch Dương đang mặc là của JA.
"Có tôi..."
"Còn tôi nữa...."
Một chàng trai trẻ gãi đầu cười, "Tôi mới ra trường cũng tính là người trong nghề đi?"
Trầm Tịch Dương gật đầu không phản đối.
"Chắc hẳn các vị đây cũng biết mỗi nhà thiết kế luôn có một phong cách riêng biệt...."
"Ah, đặc biệt là nữ thần JA nhà chúng tôi, tài cao, ngông cuồng, mỗi thiết kế của cô ấy luôn có sự độc đáo khác lạ, không giống ai và cũng không cho ai có cơ hội bắt chước được mình."
Cậu trai trẻ bên cạnh vẻ mặt cuồng nhiệt, phấn khích nói, "Đúng rồi nha! Sinh viên mới ra trường chúng tôi thường nghiên cứu phong cách trẻ trung đó của JA, mặc dù chiếc váy đen này chưa được tung ra thị trường nhưng tôi chắc chắn đây chính là sản phẩm do JA thiết kế, không thể nhầm lẫn được....."
Một người khác nhìn Kính Thiên Dương hồi lâu, do dự nói, "Cái này cũng không chắc chắn đi.... Có thể đạo nhái phong cách thì sao, việc này trong giới thời trang cũng không hiếm lạ đi?!"
"Chị à, chị đừng đùa tôi chứ, người trong nghề đều nhìn ra- trừ phi trình độ chuyên môn của chị kém quá đi?"
Trầm Tịch Dương đôi mắt ẩn ý cười nhìn cô gái đứng về phía mình, miệng lưỡi cũng thật mau lẹ nha! Cả cậu sinh viên mới ra trường kia nữa. Cũng chỉ có họ mới dám nói lời thật lòng, những người ở đây đa phần gió chiều nào theo chiều đấy, hoặc là đứng ngoài xem kịch vui....
Ngọc Tử San ban đầu sắc mặt tái xanh, lúc này đây mới lấy lại chút bình tĩnh, có Kính đại tiểu thư ở đây, dù chiếc váy kia có là của JA thì cũng không ai dám bảo là phải!
"Xem kìa, cách chứng minh của cô đây sao? Dựa vào hai kẻ mới vào nghề, biết điều thì mau chóng quỳ xuống xin lỗi tôi rồi...."
"Tôi nói đây chính là thiết kế của JA đấy!"
Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói thanh lãnh, cùng với đó là một người đàn ông xuất hiện từ khi nào. Y đứng đó thản nhiên, tuỳ ý nhưng khiến cho người ta không thể dời mắt....
_______
^___^ xin chào mn, mình đã trở lại rồi đâyyyy!!
Chắc đã khá lâu rồi nên mn đã quên cốt, mình cũng xoá đi chương 10 lần trước, cốt truyện có chút thay đổi nên ai quên thì đọc lại giúp mình với ạ.