"Các vị, xin các vị có mặt ở đây đòi lại công bằng cho tôi. Cô ta ở nước ngoài sống thác loạn, có thằng con hoang không nói. Sau khi về nước cô ta dùng bộ mặt hồ ly của mình quyến rũ biết bao đàn ông trong công ty chúng tôi!
A Quý và tôi hẹn hò đã mười năm nay, từ khi mới bước chân vào cổng trường đại học, những năm tháng sinh viên cùng nhau vượt qua khó khăn tình nghĩa biết chừng nào! Vậy mà cô ta đến công ty tôi chưa đầy hai ngày.... anh ta đã thay lòng đổi dạ, đi theo cô ta.....
Hức, vậy tình cảm mười năm của chúng tôi tính sao đây, tôi, tôi thật không biết làm thế nào nữa....."
Vừa nói Mạt Viện vừa khóc, bộ dáng đáng thương, oan ức rất dễ dành được sự đồng cảm của người khác. Liễu Nhan đứng bên cạnh thấy vậy thì "chị em tình thâm" dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô ta!
Đến Trầm Tịch Dương còn phải vỗ tay khen hay, màn kịch này cũng quá kích thích đi!!!!
Không thể không nói chiêu mượn dao giết người này của Kính Thiên Dương vô cùng độc! Không những phá huỷ danh tiếng của cô mà còn triệt để chặn đường lui của cô!
Đừng nhìn mạng Internet vô hình mà bỏ qua tác dụng của nó! Có đôi khi chỉ vài câu chửi mắng của những người gọi là "cư dân mạng" mà biết bao người trầm cảm, tự tử, nhảy lầu.....
Một đống người, không để cô có cơ hội biện minh.
Chắc chắn Kính Thiên Dương tốn không ít tâm tư cho ý tưởng này, thao túng toàn bộ mọi người, còn cô ta ngồi đó đắc ý nhìn cô!
"Ting......." Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Trầm Tịch Dương nụ cười trên khoé môi càng lúc càng sâu.
Mạt Viện hung hăng quát to, "Cô không biết xấu hổ còn cười được!"
Trầm Tịch Dương ưu nhã đứng dậy, không ngần ngại cầm ly nước cam trên bàn hất thẳng vào mặt cô ta, lạnh lùng nhả ra ba chữ, "Nói đủ chưa?"
Mạt Viện trợn mắt khó tin nhìn Trầm Tịch Dương, hồi lâu không nói là thành lời, "Cô, cô... cô dám...."
Trầm Tịch Dương cười gằn, "Ah, Dĩnh Nhi, em vừa rồi không phải nói cô ta ra khỏi nhà quên chưa xúc miệng sao? Quá bẩn! Tôi rửa sạch miệng cho cô rồi đấy!"
Hà Dĩnh Nhi che miệng cười, "Dương tỷ làm rất đúng a! Còn các cô nữa, nói bậy, bôi xấu thanh danh của người khác!"
Liễu Huệ, Cẩm Nhan thấy Trầm Tịch Dương hung dữ như vậy thì có chút rụt rè, không dám ngẩng đầu nhìn trực diện cô.
"Tôi đường đường là nhà thiết kế do đích thân tổng bộ Kính thị mời về, từ khi nào cần người bao nuôi rồi hả?"
Thanh âm của Trầm Tịch Dương càng lúc càng sắc bén, tựa như lưỡi gươm mới tuốt ra khỏi vỏ, đem theo khí thế kinh người:
"Còn nữa nhà nước có luật cấm công dân sinh con hay sao? Từ khi nào vậy?"
________
Hihi tui mải viết không kịp rep cmt mọi người, đừng giận tui nha ~ cùng xem Dương tỷ vả mặt nàooooo mn!!!
#UyenToTo chúc mọi người ngủ ngon nha 😍😍😍😍 ai yêu tui không nào:v?