Chân thực tới mức em rất sợ, sợ đây chỉ là ảo ảnh do em quá nhớ anh,
Nhìn vào mắt anh quá lâu, em đã bị quyến rũ
Đêm nay là một đêm không trăng không sao
Và không anh...
Con đường phía trước xa xôi quá,
Để em nắm tay anh đi nốt được không?
Đêm nay là một đêm không trăng không sao,
Và không anh...
Em lại đem nỗi nhớ gửi vào bi thương đến anh...
Nếu có thể em nguyện dùng sinh mệnh mình họa lại những tháng ngày tươi đẹp ấy...
Em lại chợt nhận ra dù có hoạ đẹp đến đâu cũng không thể quay lại bên anh
Tại sao trời đất không hiểu chúng ta?
Hai đường thẳng giao nhau một lần rồi mãi xa
Biệt li dễ dàng mà sao tương ngộ khó khăn quá
Khó chờ được ngày tương phùng
Hay để em tiếp tục chìm vào mộng ảo cuồng si..."
Trầm Tịch Dương hát xong lại cố gượng cười, nhưng không che được vẻ bi thương đang ngập tràn đáy mắt.
Là bài hát năm đó giúp cô đoạt giải thưởng thi hậu.
Nhưng có lẽ anh không biết và chắc chắn cũng sẽ không bao giờ biết- bài hát này là viết vì anh.....
Bằng tất cả tình cảm từ tận sâu linh hồn cô gửi đến anh....
Trầm Tịch Dương cứ ngồi đó đơ người, quên cả thời gian. Mãi đến khi nghe thấy tiếng "cốc, cốc" từ ngoài truyền đến, cô mới sực tỉnh, vội lấy chiếc áo vest của Mạc Tu Nghiêu mặc khoác tạm vào.
Người đàn ông bên ngoài tầm ba mươi tuổi, đeo kính trông rất tri thức, nhìn cô hỏi, "Xin chào, tôi là Hoa Triết, thư ký riêng của Mạc tổng, vị tiểu thư này, tôi theo lệnh của ngài ấy đến lấy văn kiện quan trọng trong xe, cô có thể....."
Trầm Tịch Dương lúc này đã khôi phục bộ dáng trầm tĩnh như thường, cô gật đầu sau đó hỏi lại, "Vậy anh có thể.... mua giúp tôi một bộ đồ nữ được không?"
Hoa Triết cũng gật đầu đáp, "Vậy cô chờ tôi một lát...."
Trước khi đi còn không quên nhìn Trầm Tịch Dương với ánh mắt kì quái. Đi được một quãng Hoa Triết mới lấy di động ra gọi vào một dãy số, gấp gáp nói,
"Lão phu nhân, Mạc tổng, ngài ấy cuối cùng cũng....chịu... phá giới rồi!"