Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 160: Tớ chỉ muốn tốt cho cậu 



Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên chiếc xe mà Mặc Tây Quyết phái đến đưa cô về lâu đài. Cô gửi một tin nhắn cho Phó Cảnh Dao, bảo cô ấy gửi ảnh sợi dây chuyền bạc sang cho cô, cô có thể dùng Weibo để giúp cô ấy tìm dây chuyền bạc.

Phó Cảnh Dao cảm ơn cô trước, sau khi về nhà thì gửi lại ảnh cho Ngôn Tiểu Nặc.

Đột nhiên người giúp việc trong nhà gọi điện thoại tới: "Cô chủ, cô Ngôn tới."

Phó Cảnh Dao cảm thấy rất kỳ lạ: "Cô Ngôn? Vậy mang cô ấy đến chỗ tôi đi" Chỉ chốc lát sau, Phó Cảnh Dao đã thấy Ngôn Uyến Cừ đi theo sau người giúp việc, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngôn Uyến Cừ nở nụ cười vui vẻ chào hỏi Phó Cảnh Dao: "Chị Cảnh Dao."

Phó Cảnh Dao cười nhạt gật đầu, ra hiệu cho người giúp việc đi xuống, sau đó mới nói với Ngôn Uyển Cừ: "Thì ra là cô Ngôn nảy à, vào đi."

Sự giáo dục của nhà họ Phó không cho phép Phó Cảnh Dao đuổi khách ra ngoài. Ngôn Uyển Cừ càng cười tươi hơn, lấy từ trong túi xách ra một cái hộp, cười nói: "Chị Cảnh Dao, chị nhìn thử xem, cái này có phải là sợi dây chuyền bạc của chị không?"

Phó Cảnh Dao mở to mắt, vội vàng nhận lấy cái hộp mở ra nhìn kĩ càng, ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ nói: "Đúng là của tôi rồi, cảm ơn cô nhé."

Ngôn Uyển Cừ cười lắc đầu: "Nhắc tới cũng thật trùng hợp. Hôm qua sau khi thi xong, Thẩm Điềm Điềm là người cuối cùng rời đi. Cô ấy nhìn thấy sợi dây chuyền bạc này, chỉ là không biết của ai, liền có lòng tốt giữ hộ. Em vừa nói với cô ấy, cô ấy lập tức về nhà lấy, chỉ sợ chị hiểu lâm, lại ngại gặp chị, nên em mới thay cô ấy đến đây."

Phó Cảnh Dao cười nói: "Không sao, tìm được là tốt rồi" Dừng một chút, cô nói: "Cô vào trong ngồi đi"

Thái độ lần này so với sự khách sáo lúc trước đã chân thành hơn nhiều.

Ngôn Uyển Cừ cũng không khách khí, đường đường chính chính đi vào trong phòng ngủ của Phó Cảnh Dao.

Phó Cảnh Dao cười nói với Ngôn Uyển Cừ: "Cô cứ ngồi tự nhiên, có muốn uống chút gì không? Cà phê hay là nước trái cây? Hay trà?"

Ngôn Uyển Cừ cười khiêm tốn: "Cà phê là được rồi."

Phó Cảnh Dao dĩ nhiên cũng không cự tuyệt yêu cầu của cô ta, đi tới trước máy pha cà phê, xay hạt cà phê.

Làm một ly cà phê cũng vẫn cần tốn chút thời gian, huống chi bây giờ trong lòng cô cũng muốn cảm ơn Ngôn Uyến Cừ, nên dùng toàn bộ tinh thần chăm chú pha cà phê cho Ngôn Uyển Cừ.

Còn Ngôn Uyển Cừ thì nhân lúc Phó Cảnh Dao quay lưng về phía mình, cô ta tranh thủ quan sát kĩ càng phòng ngủ của Phó Cảnh Dao.

Những lời đồn mà cô ta đã nghe được, cô ta nhất định phải tìm ra được bằng chứng xác thực.

Đột nhiên, ánh mắt cô ta dán chặt lên những con hạc giấy trên mặt bàn.

Ngôn Uyển Cừ giả bộ vô tình hỏi: "Chị Cảnh Dao, chị cũng thích gấp giấy à?"

Phó Cảnh Dao hơi kinh ngạc, trên mặt phút chốc ửng hồng, qua loa nói: "Những lúc tôi rảnh rỗi cũng hay gấp chơi chơi thôi."

Ngôn Uyển Cừ cười đứng lên, đi tới trước bàn cầm lên một tờ, ngón tay linh hoạt gấp thành một con hạc giấy.

Con hạc giấy màu hồng nằm trong lòng bàn tay trắng như tuyết của cô ta, trở nên vô cùng đẹp đẽ.

Phó Cảnh Dao nhìn lại mấy con hạc giấy mà mình gấp, so với con mà Ngôn Uyến Cừ gấp, thật đúng là không so nổi.

Cô không kìm được đành mở miệng hỏi: "Hạc giấy của cô gấp thế nào vậy, sao có thể đẹp được như thế?"

Ngôn Uyển Cừ chỉ chờ cô hỏi câu này, cười nói: "Chị Cảnh Dao, thật ra cũng không khó, để em dạy chị"

Phó Cảnh Dao đương nhiên vô cùng vui vẻ, cùng Ngôn Uyển Cừ học gấp hạc giấy.

Nhưng cô lại quên mất bình cà phê đang đun. Ngôn Uyển Cừ nhìn thấy trước, nói với Phó Cảnh Dao: "Chị Cảnh Dao, bình cà phê hình như đã mở nắp rồi."

Phó Cảnh Dao kêu “ối” một tiếng, vội vàng bỏ lại hạc giấy trong tay, xoay người đến cầm bình cà phê lên. Ngôn Uyển Cừ cầm lên một con hạc giấy mà Cảnh Dao đã gấp từ trước, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười tươi rói, sau đó thuận tay nắm con hạc giấy vào trong tay.

Phó Cảnh Dao không hề chú ý tới điều này. Cô rót cà phê vào trong ly, bưng ly cà phê đưa cho Ngôn Uyển Cừ.

Nụ cười của Ngôn Uyển Cừ lúc này giống như một bông hoa tươi dưới ánh mặt trời, vô cùng xinh đẹp. Cô ta bưng ly cà phê lên nhẹ nhàng uống một hớp, cất tiếng khen ngợi: "Chị Cảnh Dao thật là giỏi, pha cà phê rất ngon."

Phó Cảnh Dao cười nói: "Chút tài mọn mà thôi, không phải chuyện gì to tát”

Ngôn Uyến Cừ bưng ly cà phê nói: "Em chẳng làm được như vậy, pha mãi mà vẫn không ngon."

Phó Cảnh Dao cũng có qua có lại: "Quan trọng là lúc xay hạt cà phê khá phiền phức, phải từ từ mới được”

Ngôn Uyển Cừ đáp lại ngay: "Khi nào về nhà em sẽ thử xem”

Phó Cảnh Dao cười, sau khi cân nhắc một hồi mới nói: "Cô và Uyển Cừ là người thân, sao lại trở thành như vậy chứ?"

Ngôn Uyển Cừ hơi kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ cười cười: "Từ nhỏ bọn em đã như vậy rồi. Chị Cảnh Dao, có phải chị cảm thấy em không hiểu chuyện không?"

Nếu như trước khi xảy ra chuyện này, Phó Cảnh Dao sẽ không chút do dự gật đầu nói đúng vậy. Nhưng sợi dây chuyền bạc của cô dù sao cũng là do người ta tìm lại giúp, cô cũng không thể nói như vậy được, chỉ đành giải thích theo cách khác: "Lần trước trong buổi liên hoan hữu nghị của học viện quý tộc, bộ quần áo mà cô đã mặc đó..."

"Là do em vụng về, không nhận ra." Ngôn Uyến Cừ cười nói: "Khi đó em có chút mâu thuẫn nhỏ với Tiểu Nặc,

hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Ngôn Tiểu Nặc im lặng không nói, cô không thể nói ra điều gì, tay nắm chặt lại. Ngôn Uyển Cừ thật giỏi tính toán, cô ta cũng đã đoán ra nếu Phó Cảnh Dao hỏi đến, cô cũng sẽ không nói, chỉ đành giả câm chịu thua thiệt.

"Cảnh Dao, nếu dây chuyền của cậu đã tìm được thì tớ cúp máy trước đây. Cậu cũng mau ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải thi nữa." Ngôn Tiểu Nặc nói xong, nhấn nút ngắt điện thoại.

Phó Cảnh Dao nghe tiếng “tút tút tút” trong điện thoại, sững sờ một lúc lâu sau vẫn chưa định thần lại.

Ngôn Tiểu Nặc cất điện thoại đi, đứng ở cửa một lúc, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Lúc này Tú Cầu lại chạy đến chơi cùng cô. Chú chó nhỏ cọ cọ vào chân cô, nở nụ cười. Tâm trạng của Ngôn Tiếu Nặc cũng lập tức khá hơn, sờ lên đầu Tú Cầu.

Cô nghĩ đến Mặc Tây Quyết còn đang ở bên trong chờ cô cùng ăn cơm, xoay người vào phòng. Tú Cầu cũng đi theo sau cô đến bên bàn cơm.

Mặc Tây Quyết thấy cô quay lại, nhẹ nhàng nói: “Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất."

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng ấm áp, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Tú Cầu nhìn nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cặp mắt đen nhánh to tròn vô cùng ngoan ngoãn, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc cũng không nỡ ăn cơm.

Mặc Tây Quyết cũng cảm thấy không được tự nhiên, cất giọng nói với người giúp việc: "Mấy người đến ôm chó ra ngoài đi."

Quốc làm thực tập sinh ở phòng hậu cần, thật là ngu xuẩn! Không diệt trừ Ngôn Tiểu Nặc, cho dù Phó Cảnh Dao có làm giám đốc cũng vô dụng.

Cô ta và Ngôn Tiểu Nặc chơi với nhau lâu như vậy mà lại không hề phát hiện Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết có chuyện mờ ám, đúng là ngu xuẩn, lại còn ngốc nghếch gấp mấy thứ vớ vẩn này!

Ngôn Uyển Cừ vò nát đám giấy vụn, mở cửa xe ném ra ngoài.

Nếu để cho Phó Cảnh Dao biết chuyện giữa Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết, thêm chút tình tiết vào câu chuyện này... Ngôn Uyến Cừ lười biếng dựa vào ghế, đôi mắt lóe lên tia sáng.

Người thông minh là người trước giờ chưa cần phải ra tay, dù sao cô ta cũng có thể đẩy con nhỏ ngu ngốc Thẩm Điềm Điềm ra chịu tội thay.

Ngôn Uyển Cừ nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình, hơi mỉm cười.

Bên này Ngôn Tiểu Nặc đã đăng bài lên Weibo, đang ăn cơm trưa thì Phó Cảnh Dao gọi điện thoại đến.

Mặc Tây Quyết nhíu mày: "Cô ta tìm em làm gì?”

Ngôn Tiểu Nặc cười, buông bát đũa xuống, nói: "Tám phần là vì chuyện sợi dây chuyền”

Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Ngôn Tiểu Nặc đứng lên nghe điện thoại.

"A lô? Uyển Cừ” Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh vui mừng của Phó Cảnh Dao: "Dây chuyền bạc của tớ đã tìm thấy rồi, cậu không cần đăng bài lên Weibo giúp tới tìm nữa đâu."

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: "Nhanh như vậy đã tìm được rồi sao?"

"Đúng vậy, là chị họ của cậu tự tay mang đến cho tớ đây"

Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt, giọng nói thấp xuống: "Sao cô ta lại có thể tìm được? Có phải là cô ta cố ý giấu đi hay không?" Bên kia đầu dây điện thoại yên lặng một chút, giọng nói hơi bất đắc dĩ của Phó Cảnh Dao vang lên: 'Uyển Cừ, cậu đừng nói như vậy. Dù sao hai người cũng là người thân, có chút chuyện nhỏ, nhịn một chút cũng sẽ qua thôi."

Ngôn Tiểu Nặc cầm điện thoại kinh ngạc không nói thành lời, lấm bấm nói: "Chuyện nhỏ? Chuyện giữa tớ và cô ta không phải chuyện nhỏ.”

Phó Cảnh Dao nhíu mày nói: "Đơn giản chỉ là cãi nhau thôi mà, lúc cậu tức giận thì nói những lời không đúng cũng là chuyện bình thường. Nếu người ta cũng đã xin lỗi cậu rồi, tha thứ được thì liền tha thứ đi."

Ngôn Tiểu Nặc tức giận không biết nói gì cho phải, Ngôn Uyển Cừ xin lỗi cô? Cô ta từng xin lỗi cỗ sao?

Đúng là trơ tráo vô liêm sỉ. Nhưng Phó Cảnh Dao sao lại tin tưởng Ngôn Uyển Cừ đến vậy, còn nói chuyện giúp cô ta.

"A lô? A lô?" Phó Cảnh Dao gọi hai lần: "Uyển Cừ, cậu vẫn còn nghe máy chứ?"

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi nói: "Ừm, vẫn đang nghe. Cảnh Dao, chuyện giữa tớ và cô ta không thể nói rõ ràng trong một lúc được, tớ không thể nào tha thứ cho cô ta!"

"Cậu sao vậy?" Giọng nói của Phó Cảnh Dao mang theo vẻ khó tin: "Tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Ngôn Tiểu Nặc im lặng không nói, cô không thể nói ra điều gì, tay nắm chặt lại. Ngôn Uyển Cừ thật giỏi tính toán, cô ta cũng đã đoán ra nếu Phó Cảnh Dao hỏi đến, cô cũng sẽ không nói, chỉ đành giả câm chịu thua thiệt.

"Cảnh Dao, nếu dây chuyền của cậu đã tìm được thì tớ cúp máy trước đây. Cậu cũng mau ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải thi nữa." Ngôn Tiểu Nặc nói xong, nhấn nút ngắt điện thoại.

Phó Cảnh Dao nghe tiếng “tút tút tút” trong điện thoại, sững sờ một lúc lâu sau vẫn chưa định thần lại.

Ngôn Tiểu Nặc cất điện thoại đi, đứng ở cửa một lúc, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Lúc này Tú Cầu lại chạy đến chơi cùng cô. Chú chó nhỏ cọ cọ vào chân cô, nở nụ cười.

Tâm trạng của Ngôn Tiếu Nặc cũng lập tức khá hơn, sờ lên đầu Tú Cầu.

Cô nghĩ đến Mặc Tây Quyết còn đang ở bên trong chờ cô cùng ăn cơm, xoay người vào phòng. Tú Cầu cũng đi theo sau cô đến bên bàn cơm.

Mặc Tây Quyết thấy cô quay lại, nhẹ nhàng nói: “Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất."

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng ấm áp, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Tú Cầu nhìn nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cặp mắt đen nhánh to tròn vô cùng ngoan ngoãn, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc cũng không nỡ ăn cơm.

Mặc Tây Quyết cũng cảm thấy không được tự nhiên, cất giọng nói với người giúp việc: "Mấy người đến ôm chó ra ngoài đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.