Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 185: Từ trước tới giờ chưa hề thích anh



Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc mở to mắt ra, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao chứ? Anh quay trở về rồi không tới đại học S nữa hả?

Lục Đình lắc đầu, cười nói: “Em quên rồi sao, anh đã chuyển ngành rồi. Anh đã hoàn thành việc học ở Mỹ, và giờ đã tốt nghiệp rồi."

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy về sau anh có dự định gì?”

Lục Đình nói: “Tới tập đoàn Lục Thị làm việc.”

Lúc anh nói lời này, trên gương mặt không có một chút cảm xúc nào. Ngôn Tiểu Nặc muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

Lục Đình cười an ủi cô: “Biểu cảm của em như vậy là sao? Anh tới tập đoàn Lục Thị, nếu như em có khó khăn gì thì anh có thể giúp đỡ em”

Ngôn Tiểu Nặc ngượng ngùng nói: “Anh đừng nói như vậy, giống như kiểu em là mớ phiên phức ấy”

Giống như cô thật sự mà một mớ phiền phức... Nói xong câu này, mặt cô hơi đỏ lên.

Lục Đình mỉm cười: “Không sao, anh thích em gây phiền phức cho anh”

Nói lời kiểu gì vậy không biết...

Đột nhiên ở phía sau lưng vang lên tiếng còi xe, Ngôn Tiểu Nặc vội quay đầu lại. Chỉ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở cổng biệt thự. Cửa xe hạ xuống, đó mà gương mặt tuấn tú mà ngày đêm Ngôn Tiểu Nặc nhớ mong.

Lục Đình đứng phía sau Ngôn Tiểu Nặc, vẻ mặt của anh ta lạnh nhạt, xung quanh cơ thể phảng phất sự bình bĩnh.

Mặc Tây Quyết từ trên xe bước xuống, bởi vì vừa mới bị bệnh cho nên khuôn mặt của anh hơi lạnh nhạt. Nhưng mà nó càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai tuấn tú của anh.

Nhìn thấy Lục Đình ở đây, Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, anh tránh mặt đi ”

Lục Đình chỉ lạnh nhạt gật đầu, rồi nói với Ngôn Tiếu Nặc: “Có chuyện gì thì tìm anh.” Sau đó xoay người đi.

Mặc Tây Quyết trừng mắt nhìn bóng lưng rời đi của Lục Đình, sau đó lúc nhìn Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy đôi mắt của cô vẫn còn nước mắt, trái tim của anh lại mềm nhũn.

Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm gọi tên anh: "Mặc Tây Quyết...”

Cô vẫn còn chưa nói xong đã bị anh ôm vào trong lòng. Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, giống như muốn hòa nhập cô vào trong cơ thể, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy bàn tay nóng như lửa đốt của anh đang nắm chặt lấy eo của cô.

Mặc Tây Quyết ôm cô càng chặt hơn, Ngôn Tiếu Nặc chớp mắt, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô thấp giọng nói: "Vê phía tập đoàn...”

“Anh đã sai người đi xử lý rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết từ tính hơn bao giờ hết, đôi môi mỏng của anh áp sát vào vành tai của cô: “Anh muốn cho tất cả mọi người đều biết em là người phụ nữ của anh. Chỉ có như vậy thì bọn họ mới không lắm mồm lắm miệng nữa.”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, sau đó đẩy anh ra: "Không được.”

“Tại sai chứ?” Mặc Tây Quyết không hiểu tại sao cô lại có thái độ như này, anh chỉ nói: “Em đang trách anh sao? Anh nói cho em biết, cho dù em có là ai, cho dù em tên là gì, thì người mà anh thích chỉ có mình em, chỉ có em mà thôi”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn Mặc Tây Quyết, cô nói không nên lời. Nhưng nước mắt rơi xuống ngày một nhiều, tại sao bây giờ anh ấy mới nhận ra, tại sao...”

Rất lâu sau, cô mới nhắm mắt lại, hạ quyết tâm nói: “Anh đi đi, đã muộn rồi.”

Mặc Tây Quyết không tin lời cô nói: "Em nói cái gì cơ? Cái gì đã muộn rồi cơ?

“Kể từ khi anh ôm Ngôn Uyển Cừ ở Diệp Thành, thì giữa chúng ta đã chấm dứt rồi” Ngôn Tiểu Nặc quay đầu đi, không để cho Mặc Tây Quyết nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cô: “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa”

“Anh không có gì với cô ta cả. Nếu như em muốn anh giải thích chuyện này thì anh sẽ nói cho em biết, ngày hôm đó cô ta xịt mùi hoa hồng lên trên người rồi bố nhào tới. Em biết là anh bị dị ứng với hoa hồng mà, nhưng mà về sau anh cố cắn răng đuổi theo em... Mặc Tây Quyết thấy cô từ chối bản thân, thì một bộ dạng bình tĩnh từ trước tới nay đã bị đập tan.

Ngôn Tiểu Nặc dứt khoát xoay người rời đi, lạnh lùng nói: “Không cần phải nói gì nữa đâu. Lúc mà em cần anh nhất thì anh lại không ở bên cạnh, giờ đây còn cần anh làm gì?”

Mặc Tây Quyết mở to mắt ra: “Em nói cái gì vậy?”

“Vốn dĩ em tiếp cận anh là vì quyền thế của anh, vì có anh nhà họ Ngôn mới không dám bắt nạt em. Nhưng mà bây giờ tập đoàn Đế Quốc đã biến thành cái dạng đó rồi, anh còn tư cách gì để bảo vệ em?” Ngôn Tiểu Nặc có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ nói những lời này với Mặc Tây Quyết, nước mắt đã chảy thành một mảnh, môi bị cô cắn chặt tới mức chảy máu. Nhưng mà cô vẫn tiếp tục nói: “Em không cần anh nữa, anh đi đi”

Lời nói dứt khoát và bóng lưng lạnh lùng của cô như một trận mưa đá khiến sự nhiệt tình của Mặc Tây Quyết ngưng tụ thành những khối băng, sau đó bị gió thổi qua, tan từng chút một.

Sau một hồi im lặng.

Mặc Tây Quyết lạnh nhạt hỏi: “Vậy có nghĩ là, từ trước tới giờ em chưa hề thích anh sao?”

“Đúng vậy!" Ngôn Tiểu Nặc trả lời dứt khoát.

“Anh không tin! Rõ ràng là em có thích anh, ngay từ lúc bắt đầu thì không nhưng mà về sau rõ ràng trong lòng em để ý tới anh!” Mặc Tây Quyết hét lên: “Rốt cuộc em còn nỗi khố gì nữa? Em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ giúp em.”

“Em không còn bất kỳ nỗi khổ nào nữa, những gì cần nói với anh thì em đã nói rõ rồi!" Ngôn Tiếu Nặc giận giữ quay người lại, nhưng lại nhìn thấy cặp mắt của Mặc Tây Quyết.

Đôi mắt đen nháy từ trước tới nay luôn luôn kiêu ngạo, nhưng mà giây phút này, trong đôi mắt đó mang sự yếu đối. Cứ như vậy không kịp đề phòng bị cô nhìn thấy, nhưng mà nó lại khiến cho cô hoàn toàn bị sụp đổ.

Móng tay dài của Ngôn Tiểu Nặc cắm sâu vào lòngbàn tay cô, cô cố gắng nói ra câu nói sau cùng: “Từ trước tới nay em chưa từng thích anh, tất cả những chuyện trước kia chỉ là giả dối mà thôi!"

Thân hình cao lớn của Mặc Tây Quyết sững lại, sự yếu ớt trong đôi mắt đen nháy lập tức tan biến, mà thay vào đó là sự tức giận và nhục nhã. Anh lạnh nhạt nói: “Được, Ngôn Tiểu Nặc, em giỏi lắm ”

Nói xong, anh xoay người tức giận rời đi.

Lúc này Ngôn Tiếu Nặc mới thả lỏng bàn tay của mình ra, ở trên đầu ngón tay toàn là máu. Cô nhìn chiếc xe màu đen biến mất khỏi tầm mắt của mình, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Đột nhiên cô giơ tay bịt miệng, trong cổ họng có mùi tanh, và nôn ra một ngụm máu.

Nhưng mà cô lại không chút nào để ý, thì ra trái tim đau đớn tới mức nôn ra máu là có thật.

Cô dường như mất đi tất cả sức lực ngã quỵ xuống.

Đầu gối bị chạm mạnh vào đá cẩm thạch cứng, Ngôn Tiểu Nặc cũng không có thời gian quan tâm tới điều đó.

“Tiểu Nặc, em không sao chứ?” sau khi Lục Đình chạy tới thì thấy bên môi của cô là máu, trong lòng bàn tay cũng toàn là máu, khiến anh ta tức giận hỏi: “Mặc Tây Quyết bị điên rồi sao? Anh ấy đánh em sao?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc mạnh đầu: “Anh ấy không đánh em”

“Vậy xảy ra chuyện gì? Lục Đình lo lắng hỏi.

Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc cười: “Là do em tự làm, em và anh ấy kết thúc rồi, cái gì cũng kết thúc rồi..."

Lục Đình kinh ngạc nhìn cô, không biết phải nói cái gì. Trong lòng có một chút vui vẻ, nhưng mà nhìn bộ dạng thất thần của cô, anh ta lại lo lắng, cũng không biết phải làm cái gì mới tốt. Do đó chỉ cúi người xuống đỡ cô dậy, nhẹ giọng nói: “Ở đây lạnh lắm, anh đỡ em vào bên trong”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, giống như những chiếc lá bị gió thổi, không ngừng run rấy.

Lục Đình dứt khoát ôm cô dậy, mở cửa ra rồi đặt cô trên ghế sô pha, cởi giày giúp cô.

Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy chân mình cuộn thành một hình tròn, đôi mắt mơ màng không hồn.

Lục Đình đi tới phòng ngủ chính câm một chiếc khăn dày tới đắp lên trên người của cô, sau đó lại đi rót cho cô một cốc nước, đặt bên miệng cô và dịu dàng dàng nói: “Uống một chút đi."

Ngôn Tiểu Nặc từ từ lắc đầu, trong mắt không có bất kỳ tiêu điểm nào, giống như một người mất hồn.

Lục Đình đặt cốc nước lên trên bàn, yên lặng ngồi bên cạnh cô một lúc, rồi anh ta nhẹ giọng nói: “Tiểu Nặc, lúc,trước anh cũng giống em như bây giờ, em còn nhớ lúc đó em đã nói gì với anh không?”

Đôi lông mi dài của Ngôn Tiểu Nặc hơi run rẩy, cô khẽ xoay người nhìn Lục Đình.

“Em đã nói với anh, cho dù chỉ có thể sống một ngày cũng phải ngắm mặt trời, nhìn thấy ánh sáng và tia hi vọng.” Trong đôi mắt của Lục Đình lóe lên những tia chân thực, rực cháy như ánh sáng mặt trời ấm áp.

Cơ thể của Ngôn Tiểu Nặc hơi khựng lại, ký ức quay trở về mấy năm trước. Quả thực là cô đã nói với Lục Đình như vậy.

Cô biết Lục Đình có lòng an ủi cô, nhưng mà bây giờ tâm trạng của cô đang rất tồi tệ, không có tâm tình đáp lại Lục Đình.

Lục Đình vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: “Em của bảy giờ không phải là em của lúc trước nữa rồi. Có chuyện gì cũng không nên đặt ở trong lòng, cũng không nên một mình đối mặt, anh lúc nào cũng ở bên cạnh em”

Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý của anh ta, nhưng mà bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ tới biểu cảm lúc Mặc Tây Quyết rời đi. Nghĩ tới đây, trái tim cô lại đau đớn.

Lục Đình cũng không làm phiền cô nữa, anh ta chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc. Mấy ngày nay Ngôn Tiểu Nặc dường như bị hao tổn rất nhiều sức lực, cộng thêm việc tối hôm qua mất ngủ cả một đêm nữa, cho nên bây giờ cô hoàn toàn không còn sức lực để chống đỡ.

Đầu bắt đầu có cảm giác đau, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi Lục Đình: “Không mở hệ thống sưởi ấm sao?”

Lục Đình còn đang cảm thấy có chút nóng mà Ngôn Tiểu nặc lại hỏi như vậy, anh ta kinh ngạc đặt tay lên trán của cô: “Chết rồi, em bị sốt rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy hai mí mắt đang đấu tranh với nhau, ở phía trước mắt mọi thứ cũng mơ hồ, cơ thể lung lay, ngã trên ghế sô pha.

Lục Đình hoảng loạn ôm Ngôn Tiểu Nặc đặt lên giường, cởi áo ngoài giúp cô rồi đắp chăn lên, lúc này mới xoay người đi gọi bác sĩ.

Ngôn Tiểu Nặc bị sốt tới mức mơ hồ, hoàn toàn mất tỉnh táo. Cứ nhắm mắt lại là đôi mắt yếu ớt của Mặc Tây Quyết lại hiện lên, giống như đang buộc tội cô.

Cô không muốn đối xử với ấy như vậy, người mà cô không muốn thương tổn nhất chính là anh ấy.

“Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết..” Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt mắt lại, đôi lông mi dài dày run rẩy, miệng lẩm bẩm khiến người khác nghe thấy đau lòng: “Xin lỗi, xin lỗi, anh... đừng đau lòng..."

Lục Đình ở bên cạnh cô nghe thấy trong mơ cô cũng gọi tên của Mặc Tây Quyết, trong lòng vừa đau vừa khổ sở. Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng cô mất ý thức, anh ta lại cảm thấy đau lòng.

Lục Đình cúi người xuống, chiếc khăn ấm ở trong tay lau mồ hôi trên trán và trên mặt cô, vẻ mặt dịu dàng.

“Mặc Tây Quyết...” Ngôn Tiểu Nặc vẫn như cũ gọi tên của Mặc Tây Quyết, hoàn toàn không biết Lục Đình đang ở bên cạnh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.