Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 198: Chúng ta đã chia tay rồi



Mặc Tây Quyết chỉ cho là tâm trạng cô không tốt nên không muốn ăn, anh tận tay múc một bát súp đặt trước mặt cô.

“Ăn một chút sẽ tốt hơn” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, giọng nói tuy bình thản nhưng lại mang chút gì đó dịu dàng.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn bát súp mà anh đưa qua, ngơ ra một lúc mới nhận lấy, nói một câu: “Cảm ơn”

Hai người cứ như vậy lặng lẽ ăn cơm.

Lúc máy bay mở khoang cửa, Ngôn Tiểu Nặc muốn để anh xuống trước, nhưng anh lại kéo lấy tay cô, cho dù cô có vùng vây

thế nào đi nữa anh cũng nhất định không buông ra.

“Anh không muốn phải giải thích với hoàng hậu Olina về việc chia tay của chúng ta.” Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Nếu không thì em giải thích với bà ấy nhé?”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức không vùng vẫy nữa, cô cũng không biết nên nói thế nào với hoàng hậu Olina.

Cũng may ở đây không có người ngoài nào cả, cô liền bị Mặc Tây Quyết dắt tay đến sân bay chuyên dụng của hoàng gia nước S.

Ở trên máy bay Ngôn Tiểu Nặc đã thay xong quần áo và trang sức, cũng đã trang điểm xong.

Lúc hoàng hậu Olina nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng xuất hiện liền cảm thấy giống như một cặp tình nhân đẹp nhất thế gian. Nụ cười trên khuôn mặt bà ấy không ngừng nở rộ, vương miện ngọc trai hồng trên đầu tỏa ra hào quang cao quý và mềm mại.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết trên người cô. Không, có lẽ là do bộ lễ phục vô cùng đắt tiền mà cô đang mặc.

Trước khi đến đây cô đã quen thuộc với tất cả các nghi thức bái kiến quốc vương và hoàng hậu của nước S.

Ngôn Tiếu Nặc đi phía sau Mặc Tây Quyết khoảng 2m, cô còn nhìn thấy Mặc Tây Thần và Toàn Cơ đang cùng nhau đi đến.

Mặc Tây Thần khẽ mỉm cười với Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiếu Nặc cười đáp lại, trong lòng lóe lên bốn chữ: Yêu nghiệt tai họa.

Quả thực, sự xuất hiện của hai anh em nhà họ Mặc đã thu hút ánh nhìn của toàn bộ nữ giới, thêm vào đó là nhan sắc tuyệt đẹp của Toàn Cơ và bộ lễ phục đắt tiền trên người cô ấy, gần như thu hút toàn bộ ánh nhìn của tất cả mọi người.

Sau nghi thức chính bái kiến quốc vương và hoàng hậu chính là thời gian tham quan hoàng cung.

Ngôn Tiểu Nặc trước nay chưa từng được tham quan quần thể kiến trúc Baroque. Tuy cô chủ yếu thiết kế trang phục và trang sức, nhưng cô cũng rất có hứng thú với kiến trúc.

Đây cũng là bước tiến lớn đối với năng lực chuyên ngành của cô.

Cô đang mặc trên người bộ lễ phục trị giá 600 tỷ, đeo một chiếc vòng cổ kim cương màu đỏ. Vừa nãy hoàng hậu Olina lại trao cho cô một chiếc vương miện kim cương nhỏ, cả người bây giờ tổng trị giá lên đến 1200 tỷ.

Lúc hoàng hậu Olina trao vương miện kim cương cho cô, các khách đến tham dự vô cùng ngạc nhiên. Thông thường chỉ có con gái của hoàng gia mới đủ điều kiện để đeo vương miện, hoàng hậu Olina làm như vậy, không phải rõ ràng là đang muốn thông báo với tất cả mọi người rằng bà ấy thương Ngôn Tiểu Nặc như con gái của mình sao?

Không phải chứ, cô mới gặp hoàng hậu Olina hai lần thôi mà.

Ngôn Tiểu Nặc trăm điều không thể lý giải, những người không quen biết cũng sẽ nghĩ như vậy, có người còn suy đoán bối cảnh và gia thế của Ngôn Tiểu Nặc.

Thật tình thì cô chỉ là một chú sâu đáng thương đến bản thân mình là ai cũng không biết, đến người bà mà cô thương nhất và Mặc Tây Quyết mà cô yêu nhất cô cũng đều đánh mất.

Cô vô hồn xã giao với những vị khách đến từ khắp các nước. Ai đến chào hỏi cô, cô cũng lịch sự giao tiếp lại mấy câu, sau đó một mình đi lang thang trong hoàng cung.

Chẳng mấy chốc, cô đã trở thành phong cảnh đặc biệt nhất trong bữa tiệc sinh nhật lần này của hoàng hậu Olina.

Ngôn Uyển Cừ đương nhiên là không cam tâm, đặc biệt là khi thấy Ngôn Tiểu Nặc nhận được sự yêu quý của hoàng hậu Olina như vậy. Vài lần cô ta muốn tiếp cận hoàng hậu Olina nhưng đều bị hoàng hậu tìm lý do cự tuyệt.

Trong tâm trí của Ngôn Tiểu Nặc tái hiện lại cảnh lúc hoàng hậu Olina thấy cô và Ngôn Uyển Cừ đứng cùng nhau, trong mắt bà ấy lóe lên một tia bất ngờ.

“Ngôn Tiểu Nặc, bộ lễ phục trên người chị không phải là của Lục Đình mua cho đấy chứ?” Ngôn Uyển Cừ coi như là không biết phân biệt mặt hàng thì cũng đã nghe đám đông bàn tán sôi nổi, biết được rằng tất cả những thứ trên người cô lúc này trị giá đến 1200 tỷ.

Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn giấu cô ta, bình thản nói: “Cô đoán đúng rồi, đúng là không phải"

Trong mắt Ngôn Uyển Cừ lóe lên một tia bất ngờ, thấp giọng hỏi: “Ai lại có thể cho chị mượn bộ lễ phục đắt tiền như vậy chứ?”

Tất cả trang phục và trang sức trên người cô ta gộp vào mới có hơn 60 tỷ, còn những đồ mà hôm nay Ngôn Tiểu Nặc mặc và mang theo người đã lên tới 1200 tỷ. Sự kiêu ngạo và lòng tự trọng mà Ngôn Uyển Cừ luôn duy trì trong nháy mắt đã sụp đổ như một tòa nhà cao tầng đổ nát.

Mặt Ngôn Uyển Cừ lúc này như bị ăn một phát tát đau điếng, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Ngôn Tiểu Nặc, hận không thể thiêu cháy cô thành tro tàn.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn khuôn mặt tức giận đến mức sắp biến dạng của Ngôn Uyển Cừ, trong lòng thấy sảng khoái vô cùng, bình thản nói: “Sao tôi phải nói với cô chứ? Nói với cô rồi cô lại tranh cướp với tôi thì sao?”

“Ngôn Tiếu Nặc, tôi thấy cô thực sự là không muốn sống nữa rồi!” Ngôn Uyến Cừ vô cùng tức giận nguyền rủa cô.

Ngôn Tiếu Nặc thờ ơ nhún vai nói: “Đây là hoàng cung, cô hãy yên phận một chút đi.”

“Cô không sợ tôi sẽ làm gì với bà ngoại của cô sao?” Ngôn Uyển Cừ tiến lại gần Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ nhàng nói.

Ngôn Tiểu Nặc quả nhiên bị cô ta nằm được điểm yếu: “Cô...”

Ngôn Uyển Cừ lạnh lùng nói: “Cô chắc chắn là vẫn còn lễ phục và trang sức khác nữa. Bây giờ mau quay về lấy mây thứ đó đổi cho tôi mau!”

Ngôn Tiểu Nặc chết lặng. Cô đưa hết trang phục và trang sức cho Ngôn Uyển Cừ, lẽ nào sau đó để quản gia Duy Đức đi tìm Ngôn Uyển Cừ đòi sao?

Việc Mặc Tây Quyết giúp cô không hoàn toàn chỉ là về vấn đề trang phục.

Lúc Ngôn Tiểu Nặc đang vắt óc tìm lý do từ chối thì một giọng nói trong như tiếng đàn vang lên: “Hai cô gái xinh đẹp đây vì trang phục và trang sức mà tranh chấp với nhau sao?”

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói đó, trong lòng oán thâm, Mặc Tây Thần anh ta không vui vẻ đi chơi lại đến đây gây rối làm gì.

Còn Ngôn Uyển Cừ lúc nhìn thấy Mặc Tây Thần đến đã lập tức chuyển sang dáng vẻ nữ thần.

Mặc Tây Thần và Mặc Tây Quyết hoàn toàn là hai phong cách khác nhau. Mặc Tây Thần là kẻ luôn gây tai họa, còn Mặc Tây Quyết thì tuấn tú như một vị thần.

Nhưng bàn về mức độ đẹp trai thì Mặc Tây Thần nhỉnh hơn so với Mặc Tây Quyết một chút.

Điểm đắt giá nhất là Mặc Tây Thần luôn nở nụ cười trên môi, đây là điều mà Toàn Cơ đã nói cho cô, cho nên một cô gái bình thường sẽ thấy cậu cả nhà họ Mặc thân thiện hơn cậu hai nhiều.

Lúc này Mặc Tây Thân dịu dàng nói với Ngôn Uyến Cừ: “Trang phục và trang sức của cô ấy là do tôi cho mượn, cô đây thấy có hứng thú sao?”

Ngôn Tiểu Nặc đứng một bên không nói gì, cô có thể nhìn ra được Mặc Tây Thần đang giải vây giúp cô.

Ngôn Uyển Cừ không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào cô một lúc rồi hậm hực rời đi.

Mặc Tây Thần thấy dáng vẻ trầm ngâm không nói gì của Ngôn Tiểu Nặc, đôi mắt quỷ quyệt lóe lên một tia hoài nghi: “Tôi nhớ là cô không phải kiểu người như này, sao lại dễ dàng bỏ qua cho cô gái đó như vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc ngầm hiểu, Ngôn Uyển Cừ bây giờ trở nên rất đáng sợ, nhưng cũng không thể bằng được một phần nghìn của Mặc Tây Thần.

Một câu nói mà có tới mười cái hố, sảy chân rơi xuống rồi thì sẽ không trèo lên nối.

Ngôn Tiểu Nặc chuyến đề tài: “Cậu cả sao lại đến đây?”

Mặc Tây Thân khẽ nhếch đôi lông mày tuấn tú lên, nói: “Trình độ chuyển đề tài của Ngôn Tiểu Nặc thật lợi hại”

Chỉ một câu Ngôn Tiểu Nặc đã lộ ra rất nhiều thông tin.

Ngôn Tiểu Nặc xoay người qua, nhìn mặt hồ trong như ngọc thạch, nhẹ nhàng nói: “Anh đã biết hết rồi."

Mặc Tây Thần nhìn bóng hình uyển chuyển của cô cùng với góc nghiêng khuôn mặt, ánh mắt lóe lên: “Đương nhiên không phải A Quyết nói mà là Tiểu Toàn nói cho tôi.” Giọng nói của anh ta đột nhiên trở nên trầm xuống, trong giây phút đó, Ngôn Tiếu Nặc còn cho rằng mình đang nhìn thấy Mặc Tây Quyết: “Tôi rất khâm phục cô."

“Khâm phục tôi?” Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ nhìn Mặc Tây Thần: “Lễ nào không phải là anh nhìn tôi không vừa mắt sao?”

“Sao tôi lại nhìn cô không vừa mắt được chứ?” Mặc Tây Thần bình thản nói: “Có lẽ lúc đầu thì có một chút, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Thần như thể đang nhìn sinh vật lạ ngoài hành tinh.

Mặc Tây Thần bất ngờ nói: “Ánh mắt của cô là ý gì vậy?"

Một giọng nói xa xôi từ phía sau vọng lại: “Ánh mắt của anh là ý gì vậy?”

Mặc Tây Thần xoay người lại nói với Mặc Tây Quyết: “Em từ đằng sau mà có thế nhìn được ánh mắt của anh sao? Anh cũng rất khâm phục em”

Mặc Tây Quyết cau mày lại: “Đừng có đứng gân để nói chuyện với cô ấy như vậy, cho dù là anh có giúp cô ấy giải vây thì cũng không được.”

Mặc Tây Thần khẽ ho một tiếng, nói: “Anh đi đây, anh đi tìm Tiểu Toàn”

“Đi từ từ không tiễn.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói.

Ngôn Tiểu Nặc bây giờ thấy người nhà họ Mặc liền đau đầu, cô liền đi về phía ngược hướng với Mặc Tây Thần.

“Đứng lại” Mặc Tây Quyết chặn ngay trước mặt Ngôn Tiểu Nặc: “Nói chuyện với anh của anh thì được còn nói chuyện với anh thì không được sao?”

“Tôi không có gì để nói với anh cả” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thẳng vào Mặc Tây Quyết, rồi lại nhìn phía sau mình: “Đợi chút nữa Ngôn Uyển Cừ thấy anh và tôi ở cùng nhau, cô ta sẽ ghen đó."

“Anh thấy bây giờ người đang ghen là em đó” Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Lúc ở Hằng An, lúc ở cửa hàng quần áo và bao gồm cả bây giờ, em vẫn luôn ghen”

Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng nói: “Ghen hay không ghen thì liên quan gì chứ”

Cho dù Mặc Tây Quyết biết cô có nỗi khổ tâm, cho dù Mặc Tây Quyết biết trong lòng cô vẫn có anh, nhưng nghe thấy những câu nói này của cô anh vẫn thấy rất đau.

Mặc Tây Quyết đứng trước mặt cô, nhưng lại không thể nói nổi một câu.

Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nói với Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, chúng ta đã chia tay rồi, hy vọng anh có thế chấp nhận được sự thật này”

Mặc Tây Quyết nắm chặt tay lại, từng chữ hỏi cô: “Ngôn Tiểu Nặc, em có ý gì?”

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Mặc Tây Quyết, anh giúp tôi giải quyết vấn đề trang phục, tôi rất vui, rất cảm kích. Nhưng tôi mong anh hiểu, sau khi việc này qua đi, giữa chúng ta không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa, xin anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi."

“Nếu như anh vẫn muốn làm phiền thì sao?” Mặc Tây Quyết cúi đầu nhìn cô, nhấn từng chữ: “Hôm đó lúc trong phòng làm việc anh đã nói với em rồi, anh không phải là kiểu đàn ông mà em muốn cân thì cân, muốn vứt thì vứt”

Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, cảm thấy những cảm xúc trong lòng giống như một đám mây hoàn toàn bị thối tan trên bầu trời, gió mây khuấy động, khiến cho nước mắt cô trào dâng mãnh liệt: “Mặc Tây Quyết, chúng ta thực sự đã chia tay rồi”

Rất lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng của Mặc Tây Quyết theo gió truyền đến bên tai cô: “Em thực sự nghĩ như vậy sao?”

Hàng lông mi dài và dày của Ngôn Tiểu Nặc khẽ run rẩy, ẩn giấu trong lớp áo choàng lông chồn màu tím là bàn tay đang siết chặt của cô, mãi lâu sau, cô mới thấp giọng nói: “Phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.