Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 8: Chậm một chút thì không



Căn phòng tầng sau.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi ôm đầu gối của mình, sự trống rỗng và đau đớn trong bụng khiến cô buồn nôn, cô cảm thấy chóng mặt, tâm trí hỗn loạn.

Cô tự nói với mình, vì bà ngoại, nhất định phải cố gắng trụ, sẽ có cách thoát ra ngoài thôi.

Cô đã tự đánh mạnh vào thân mình, cơn đau làm cho cô tỉnh táo, dựa vào sự cầu cứu của con tim, cô ấy đã cố gắng đứng dậy.

Cửa sổ chạm khắc gỗ tử đàn, một luồng ánh sáng chiếu qua lớp cửa kính,khi mặt trời chiếu vào, càng thêm đẹp rực rỡ.

Một cánh cửa kính lớn, nếu như đập vỡ thì có thể thoát ra ngoài theo đường cửa sổ

Mắt của Ngôn Tiểu Nặc lập tức sáng lên, cô nhanh chóng cởi giày, giày cao gót vừa dày vừa nặng, cô ấy lùi lại mấy bước, dùng toàn bộ sức lực xông tới, đồng thời cầm chiếc giày trong tay đập mạnh vào tấm cửa kính,

Một tiếng động lớn, kính đã bị vỡ, và có nhiều mảnh vụn bay ra, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng trảnh ra, vì trảnh quả nhanh cô cảm thấy chóng mặt, cô đã ngã xuống đất vì không còn chút sức lực nào,

Vệ sĩ nghe thấy tiếng động, lập tức chạy đến chỗ có âm thanh phát ra, nhìn thấy cửa sổ của tầng sau có vô số các mảnh vỡ của cửa kính, bức tranh thủy tỉnh đó thật sặc sỡ, dưới ánh nắng mặt trời phát ra các loại ánh sáng, giây của Ngôn Tiểu Nặc một chiếc ở đằng này, một chiếc ở đằng kia.

“Có chuyện gì vậy?” lúc này Duy Đức nghe lệnh đưa thức ăn đến phát hiện bất thường vội vàng hỏi.

Quản gia Duy Đức, chúng tôi không ngờ cô Ngôn có thể dùng giày đập vỡ tấm kính màu này” Biểu cảm ngạc nhiên của vệ sĩ không thể che giấu được. Ai có thể nghĩ rằng một người con gái yếu đuối như vậy lại có thể làm được điều đó.

Duy Đức chỉ cảm thấy hoảng hốt: “Cô Ngôn đâu? Nếu như cô Ngôn bị thương tất cả các cậu sẽ phải chịu tội!”

Vệ sĩ không nghĩ đến sẽ có chuyện này xảy ra, đột nhiên sợ hãi xanh mặt, lẩm bẩm nói: “Quản gia Duy Đức, cô Ngôn cô ấy vẫn đang ở trong phòng..."

"Đứng đó làm gì, còn không máu cứu người" Giọng nói của Mặc Tây Quyết đến từ phía sau, Quản gia Duy Đức và vệ sĩ vẫn chưa kịp phản ứng, Mặc Tây Quyết đã chạy vào tòa nhà đằng sau.

Ngôn Tiểu Nặc nằm trên sàn, mơ mơ hồ hồ, cô ấy có thể đã nghe thấy có người bước vào, và đang gọi tên CÔ.

Đôi mắt cô khẽ mở ra, nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai lạ thường. Có phải là xuất hiện ảo giác không?

Anh ta làm sao có thể tha cho mình? Anh ta chẳng phải là muốn hành hạ cô cho đến chết sao?

Ngôn Tiếu Nặc chỉ cảm thấy khó chịu với những vết sưng đau, nhưng cái ôm đó thật chặt và ấm áp.

Cô ấy không ngờ rằng, lúc cô ấy sắp ra đi tự nhiên nhớ đến Mặc Tây Quyết, đúng là một chuyện nực cười.

Mặt trời chiếu tỏa ánh hào quang, rất giống như khi còn bé cô đã nhìn thấy, vầng hào quang đầy màu sắc khiến cô choáng váng, nhưng vẫn rất đẹp.

Khi ánh sáng và bóng tối đan xen, và đôi mắt cô dần dần nhắm lại cho đến khi bóng tối bao trùm.

“Bà ngoại... tạm biệt” Giọng nói của cô rất nhỏ, trong cơn tức giận của Mặt Tây Quyết hét lên: “Duy E

trong cơn tức giận của Mặt Tây Quyết hét lên: “Duy Đức, Cảnh Thâm, lại đây ngay lập tức, nhanh lên!” Quản gia Duy Đức chạy nhanh đến nỗi muốn gẫy cả chân, mới kéo được Cảnh Thẩm đến đây.

Cảnh Thâm nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Tây Quyết rất sợ hãi, và nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường, anh ta hiểu ra ngay sự tình.

“Có gì hay để xem à, còn không mau chữa trị!” Lời nói của Mặc Tây Quyết nghe như sấm đánh bên tai.

Cảnh Thâm lập tức chữa trị cho Ngôn Tiểu Nặc, trên tay dường như có sự mơ hồ, tuy nhiên khuôn mặt của Mặc Tây Quyết không hề dễ chịu chút nào, làm cho Cảnh Thâm càng thêm gấp rút.

Thời gian dần dần trôi đi...

Không biết đã bao lâu rồi, cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc đã tỉnh dậy, phải mất khá nhiều thời gian để thích ứng với tia nắng chiếu vào phòng, kim tiêm trên mu bàn tay, cô được cứu rồi?

Trước giường có một người đàn ông đứng đó, ánh nắng mặt trời làm cho hình ảnh của anh ta trở lên tráng lệ.

Người đàn ông đó mặc chiếc áo khoác màu đen, quần dài màu xám, chân dài và thắng, nhìn lên trên khuôn mặt đẹp trai trong tầm mắt, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn cô.

Mặc Tây Quyết? “Ngôn Uyển Cừ, cô có não không vậy? Đập vỡ một mảnh thủy tinh lớn như thế, cô có biết không, nếu như tôi không đến kịp thì cô đã bị biến thành một con nhím bởi các mảnh thủy tinh đó!” Lời nói Mặc Tây Quyết chứa đầy sự giận dữ, giống như một khẩu pháo nổ bên tai, từng câu lại từng câu.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy màng nhĩ của mình như sắp bị thủng, người đàn ông này bị bệnh à? Nếu như không phải là anh ta thì mình đã không bị như vậy.

"Anh Mặc, anh nhất tôi ở đó, nếu tôi không đập vỡ kính thì chỉ có đường chết thôi”, giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc rất nhỏ nhẹ, nhưng ý tử rất rõ ràng, “Cho dù anh có muốn hành hạ tôi đến chết, nhưng tôi cũng không thể chết.”

Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm vào Ngôn Tiểu Nặc, không ngờ rằng cô ta có thể nói ra những lời như vậy, cơn tức giận trong lòng càng mạnh hơn, “Nếu biết trước cô vô tâm như vậy, tôi đã không cho người mang thức ăn đến cho

cô! Càng không thể tự mình cứu Có ra khỏi đó! Tôi Mặc Tây Quyết là đồ ngốc nên mới lo lắng cho sự an nguy của cô!”

Đưa cơm? Anh lại cho người mang cơm đến sao? Ngôn Tiểu Nặc bối rối nhìn Mặc Tây Quyết.

Trên mặt anh ta chứa đầy sự tức giận, đôi mắt đen sắc sảo, dường như buộc tội cô còn rất nhiều điều chưa biết.

Ngôn Tiểu Nặc không nói được lời nào, những lời anh ta nói đều là sự thật? Vậy khuôn mặt mà tôi nhìn thấy hôm đó không phải là ảo ảnh sao?

“Ngôn Uyển Cừ, ánh mắt của cô có ý gì vậy? Lẽ nào tôi vẫn lừa cô sao? Thật là người con gái ngốc nghếch, CÔ Có thể thừa nhận là mình đã sai là được rồi, kháng cự cuối cùng thì cũng sẽ dẫn đến cái chết.".

Ngôn Tiểu Nặc vẫn kiên định nói: “Tôi không sai”.

“Vẫn còn nói cô không sai! Cho đến bây giờ vẫn còn cứng đầu? Một ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết, hắn nhìn cô chằm chằm.

Và bắt gặp ánh mắt kiên quyết của cô, ánh mắt trong veo long lanh như dòng nước xanh.

Cơn tức giận của hắn lấp đầy, cuối cùng biến thành một tiếng hừ lạnh.

Ngôn Tiểu Nặc không dám đối đầu với anh ta nữa, khi anh ta tức giận anh ta có thể làm bất cứ điều gì có thể, biến thành rất nguy hiểm, Cô ấy suýt nữa thì mất mạng!

“Cảm ơn anh”. Giọng cô yếu ớt nhưng rất chân thành.

Cơn tức giận của Mặc Tây Quyết giảm đi rất nhiều, anh khó chịu đóng đôi môi mỏng và hỏi với giọng điệu vẫn còn giận dữ: “Cảm ơn tôi vì cái gì?"

"Anh đã cứu tôi.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn xuống, nói một câu đích thực là anh đã đến cửu cô. Cái ôm chắc chắn và ấm áp đó không phải là ảo giác mà nó thực sự tồn tại.

"Xem ra cô vẫn còn chút lương tâm, biết là tốt rồi" Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói một câu với giọng điệu dịu lạii.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.