Tổng Tài! Da Mặt Anh Quá Dày Rồi!

Chương 15: Bị bỏ rơi rồi!



Bữa tối nhanh chóng kết thúc. Mặc Mặc rất hào hứng khi bánh kem sữa tươi được dùng làm món tráng miệng riêng cho cô, ngọt ngào:"Vũ Thần!"

Vũ Thần khẽ nhướng mày:" Hửm?"

"Cảm ơn anh!!!" Mặc Mặc lần đầu thốt ra câu cảm ơn với Vũ Thần.

Anh chỉ ừ hữ:"Cảm ơn gì chứ... Cô gái ngốc..."

Mặc Mặc cười tít mắt, đang định nịnh bợ vài câu thì nghe:

- Chỉ cần em lấy thân báo đáp là được...

Giọng điệu trầm thấp của ngưòi nào đó truyền tới. Được rồi, cô thừa nhận mình không có mắt nhìn người. Anh là lang sói a~

Sói đói:" Mặc Mặc nhỏ... đêm nay có thể chứ..."

"Có thể cái đầu anh... Cả nhà anh mới nhỏ ấy" Mặc Mặc gân cổ lên phản đối.

Sói đói:" Không được... Em xem chúng ta cũng đã chung chăn gối... một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm. Đừng tàn nhẫn với tôi thế chứ!!!"

Uông thiếu chen vào:" Nhìn xem... Cô vợ nhỏ bỏ ngươi rồi... Đúng là hôn nhân mù quáng mà! Ly hôn! Ly hôn!"

Tiếng của ba người đủ lớn. Trong nhà hàng nhất thời im ắng lạ, sau 5 giây rộ lên một trận bàn tán.

Khách nữ Giáp:"Nhìn xem... Người phụ nữ kia bỏ chồng kìa."

Khách nữ Ất:"Thật chẳng biết tốt xấu gì... Ông chồng vừa đẹp trai lại giàu có thế kia!"

Khách nữ Bính:"Đúng!!! Tôi mong còn chẳng được."

Khách nam Đinh:"Các người ít chuyện thôi!!! Không thấy cô vợ kia nhìn chúng ta như nhìn thù địch à?"

Khách nữ Bính:"Đáng sợ quá... Đáng sợ quá..."

Mặc Mặc "..." Tại sao tất cả mũi nhọn lại chĩa về phía cô thế? Cô mới là người bị hại mà T.T Cô còn chưa nhìn bọn họ lấy một lần, đâu ra thù địch ở đây chứ!!!

- Đi thôi!!!

Vũ Thần nhịn cười, đứng dậy thanh toán tiền. Mặc Mặc đen sì mặt đứng sau lưng anh hoa chân múa tay thầm mắng nhiếc. Uông Hành đứng một bên quan sát, bất ngờ cất lời:" Mặc Mặc, ra xe chờ Eward với tôi đi!"

Ý tứ rõ ràng, anh ta muốn nói chuyện riêng với cô một lúc. Mặc Mặc cũng nhận ra, định theo ra xe thì cổ tay bất chợt bị nắm lại. Vũ Thần lạnh nhạt cất lời với Uông Hành:"Cô ấy còn có chút việc cần giải quyết với tôi... Cậu lái xe về trước đi!!!" Ngữ khí của anh rất kiên quyết, Uông Hành đành nhún vai ra xe. Một lát sau có tiếng ô tô khởi động rồi phóng đi.

Bấy giờ, Mặc Mặc vẫn bị Vũ Thần nắm chặt cổ tay, có phần đau nên khẽ giãy ra. Biểu hiện trên gương mặt Vũ Thần không rõ, chỉ thấy môi anh hơi mím lại thành đường thẳng, sau đó bước thẳng ra ngoài. Mặc Mặc uất ức, không chạy theo mà đứng giậm chân tại chỗ:

- Này... Anh tức giận cái gì chứ? Anh ta chỉ muốn nói chuyện với tôi một lát thôi mà anh cũng ngăn cấm sao?

Bước chân anh thoáng khựng lại, chỉ thấy bóng lưng khẽ căng lên:"Mặc Mặc, đi về!!!"

Cô vẫn cương quyết không nghe, trề môi lên:"Còn lâu! Anh không nói rõ ràng đừng hòng mong tôi về nhà!"

Thân hình anh hơi sững lại, mấy giây sau mới phun ra từng chữ:"Được thôi. Tùy cô!!!"

Sau đó, anh lập tức rút điện thoại, bấm gọi cho thư ký:"Anh Trần, tới đón tôi ở nhà hàng X đường Y phố Z"

Chưa tới năm phút đã thấy một chiếc Land Rover màu đen mới toanh đỗ xịch ngay bên đường. Vũ Thần chẳng thèm liếc Mặc Mặc lấy một cái, cứ thế bước thẳng lên xe, đóng sập cửa lại ngay trước mặt cô.

Mặc Mặc vội chạy ra khỏi nhà hàng, gào lên:"Khốn kiếp... Anh để tôi đi bộ à?"

Nhưng trả lời cô chỉ có một làn khói bụi mù mịt mà chiếc xe kia để lại. Bây giờ, cho dù cô có hét khản cả cổ họng anh cũng chẳng quay lại đâu nhỉ? Mặc Mặc thầm chế giễu đã quá coi trọng vị trí của mình trong lòng anh.

"Hừ, quen nhau chưa được một tuần, mày nghĩ anh ta yêu thương mày chắc. Đúng là tự biến bản thân thành con ngốc rồi!!!" Mặc Mặc lẩm bẩm một mình, rút đôi giày cao gót ở chân ra, khập khễnh bước đi. Cô nhân viên nhà hàng thấy vậy, chạy ra hỏi cô có cần giúp đỡ gì không. Mặc Mặc chỉ cười lắc đầu nói "Không sao" rồi lại đi bộ về hướng ngược lại dưới ánh mắt đầy quan tâm của cô nhân viên. Tâm trạng cô không tốt, tất nhiên sẽ không muốn quay lại biệt thự của Vũ Thần bây giờ. Cô nên đi đâu nhỉ? Chẳng lẽ cứ đi bộ thế này suốt đêm. Chân cô do không quen đi giày cao gót đã sớm sưng tấy lên, đỏ ửng cả một vùng, nếu cứ tiếp tục đi thế này sẽ không ổn. Nhưng cô lại không muốn dừng lại, sẽ thành trò cười cho mọi người xung quanh mất.

Chịu đựng cơn nhức mỏi ở cổ chân, Mặc Mặc cắn răng đi tiếp. Dạ dày cuộn lên thành từng cơn khó chịu. Bỗng dưng, cô rất nhớ, rất nhớ nhà của mình. Mẹ cô mỗi tối sau khi ăn xong sẽ cùng cô lên căn phòng trên tầng cao nhất, ngồi xem phim thần tượng cùng cô mặc dù bà rất bận. Bà ngoại cô thì luôn nhắc cô không nên xem quá nhiều TV ảnh hưởng tới thị lực, nhưng lại hào hứng gọi cô mỗi khi thấy Idol của cháu gái xuất hiện trên truyền hình. Cha cô tuy không hay thể hiện tình cảm ra mặt nhưng cô biết cha vẫn luôn âm thầm bảo vệ và yêu thương cô. Từng kỉ niệm bên gia đình như thước phim tua đi tua lại trong đầu Mặc Mặc. Tầm mắt cô đã nhòe đi, cảnh vật không còn rõ ràng. Cô đưa tay sờ lên mặt mình rồi bật cười. Thì ra cô lại dễ rơi lệ, mọi khi dù cha mẹ có trách phạt thế nào cô cũng chẳng mảy may bận tâm. Nhưng lúc này, cô thấy sao bản thân cô đơn thế. Trong đêm, đường phố người qua lại tấp nập nhưng chỉ có một mình cô bước đi mà không một ai bên cạnh. Những người qua đường vội vã, ánh mắt họ cũng chỉ lướt qua người cô mấy giây rồi thờ ơ đi thẳng. Không ai có thể giúp cô, cũng chẳng ai có ý định cho cô đi nhờ.

Mặc Mặc thấy hối hận vì đã không mang theo một chút tiền bên mình, ít nhất thì giờ phút này cô cũng có thể bắt taxi đến nhà Tiêu Tiêu, rồi lăn vào lòng bạn mà khóc lóc kể lể. Cô ấy là bạn tốt nhất, chắc chắn sẽ không để ai khi dễ cô. Càng nghĩ, Mặc Mặc càng cảm thấy lạc lõng, chân đã dần mất đi cảm giác tê dại. Đi đến một khúc đường vắng, cô không chịu nổi nữa, ngồi thụp xuống bưng mặt. Tiếng khóc pha lẫn sự tủi thân và đè nén cuối cùng cũng bật ra thành tiếng nức nở. Không biết là cô đã khóc bao lâu, chỉ cảm thấy bờ vai lạnh giá của mình được một chiếc áo khoác phủ lấy. Một giọng nói lo lắng cất lên:"Ngồi ngoài trời ban đêm sẽ rất lạnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.