“Đừng tự hù mình, ngủ tiếp đi.”
“Em ngủ không được.”
“Vậy ăn chút gì đi.”
“Vâng.”
Đến sân bay nước N, cũng gần mười một giờ rồi, thời gian trên máy bay dài dằng dặc.
Nước N, trong một khách sạn, Ôn Lệ Thâm luôn luôn cập nhật tình hình cho phía chính phủ, bởi vì lúc này, khu vực nơi Ôn Lương Diệu ở đã nằm trong khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn, chính phủ của nước N cũng đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để sửa chữa đường xá, cứu người.
Tất cả những gì Ôn Lệ Thâm có thể chờ đợi bây giờ là thông báo về việc sửa chữa đường, đội cứu thương của anh đã sẵn sàng chờ lệnh.
Trong bệnh viện khắp nơi bị tuyết rơi dày đặc, Ôn Lương Diệu đang nằm trên giường bệnh đơn giản, đeo máy thở, trên người đắp chăn dày, sắc mặt vẫn rất tái nhọt.
Khi gặp tuyết lở, Ôn Lương Diệu đã đẩy một thành viên trong nhóm ra, cuối cùng anh bị chôn vùi ở nơi sâu nhất. Một số thành viên trong nhóm cũng bị tuyết dày bao phủ, nhưng Ôn Lương Diệu là người được cứu sau cùng, các đồng đội khác của anh đã bình phục.
Lúc Ôn Lương Diệu được cứu, anh đã ngừng thở, các nhân viên y tế đi cùng anh đã nỗ lực hết sức để hồi sinh nhịp tim và thở yếu của anh. Tuy nhiên, não của anh trở nên quá thiếu oxy khiến anh bị hôn mê.
Bầu bạn với anh là một cô gái, mắt đỏ sưng húp, rõ ràng đã ở bên anh nhiều ngày nhưng vẫn kiên quyết ở bên giường anh.
“Diệp Ngưng, nghe nói hai ngày nữa đường sẽ được mở rồi, Lương Diệu được cứu rồi.”
“Tại sao không thể nhanh hơn? Anh ấy không thể đợi lâu hơn trong tình huống như thế này.”
“Tin đó đã là tốt nhất rồi, chúng ta chờ một chút đi.”
Diệp Ngưng cắn môi, chấp nhận sự thật này.
Nước N, trong sân bay, một chiếc chuyên cơ đáp hẳn xuống, Ôn Lệ Thâm trước đó biết bọn họ muốn tới nên đã sai người đến sân bay đón. Hình Nhất Phàm xuống máy bay, đến khách sạn nơi Ôn Lệ Thâm ở.
Trong khách sạn, Ôn Lệ Thâm kể tin tức hiện tại, đôi mắt của Hình Nhất Nặc đỏ hoa, Hình Nhất Phàm lặng lẽ vỗ vai an ủi.
Lúc này, chỉ còn cách chờ đợi thôi.
Hình Nhất Nặc đứng trong phòng, cô nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa số, cô không ngờ thiên nhiên lại là kẻ giết người tàn nhẫn như vậy.
Cô từng nghĩ rằng tuyết rất đẹp, bây giờ cô lại ghét tuyết đến cực điểm, rõ ràng cô đang ở nước N, nhưng lại không thể gặp được anh. Anh thế nào rồi?
h Hình Nhất Nặc cầu trời khẩn phật trong tâm, cô không thể mắt anh được.
Đêm ngày hôm sau, có tin rằng việc sửa chữa đường thành công, Ôn Lệ Thâm đã chuẩn bị sẵn sàng, được sự chấp thuận của chính phủ, anh sẽ dẫn người vào.
Hình Nhát Nặc cũng muốn đi nhưng bị Hình Nhất Phàm ngăn cản lại.
“Em muốn làm gì anh sẽ thay em làm, anh sẽ thay em đến gặp anh ấy trước. Ban đêm đường rất nguy hiểm, cứ ở khách sạn chờ tin đi.”
“Anh ba, anh nhất định phải chăm sóc anh ấy thật tốt nhé!”
Hình Nhất Nặc vừa khóc vừa nói.
Hình Nhất Phàm gật đầu: “Anh sẽ.”
Đứng trong khách sạn, Hình Nhất Nặc nhìn qua cửa sổ đoàn xe chạy đi, dưới bóng tối, đối với cô mà nói đó là sự cứu mạng.
Cô nắm chặt hai tay, chờ đợi tin tức của Ôn Lương Diệu.
Đoàn xe của Ôn Lệ Thâm phải mất ba giờ đồng hồ mới đến được bệnh viện nơi Ôn Lương Diệu đang ở, đội y tế mà anh dẫn đến ngay lập tức chuyển Ôn Lương Diệu lên xe và đưa tất cả các thành viên trong nhóm của anh rời khỏi đây.
Ôn Lệ Thâm ngồi trong xe cứu thương, nhìn em trai bắt tỉnh, trái tim anh căng thằng, nhất định phải tìm bệnh viện tốt nhất để chữa trị.
Tâm trạng của Hình Nhất Phàm cũng rất nặng nè, tình huống của Ôn Lương Diệu không tốt, sau khi bác sĩ nghe nhịp tim của anh, sắc mặt có chút nghiêm túc, nhưng cũng không nói ra lời tuyệt vọng.
Trong tình huống này, cơ hội sống sót của Ôn Lương Diệu vẫn rất lớn, chỉ là anh đang lâm vào hôn mê sâu, cho dù có tỉnh lại cũng sẽ để lại di chứng gì đó.