Trịnh Vũ ngồi trong phòng khách, có vẻ hơi thất vọng, hơn nữa Hoắc Kỳ Ngang để cô ta lại một mình ở đây một lúc rồi, anh vậy mà không xuống nói chuyện cùng cô ta.
Có điều cô ta cũng không dám miễn cưỡng, dù sao bây giờ Hoắc Kỳ Ngang là phó tổng thống thực thụ rồi. Thân phận của anh cao quý hơn người, cho dù gia tộc cô có quyền lực, nhưng Hoắc gia kết thân với Trịnh gia cũng chỉ là vì làm kiên cố phần nền mà thôi.
Trong nhà Kỷ An Tâm, Trầm Duệ lại mua thức ăn tới. Anh chỉ cần có thời gian thì sẽ mua thức ăn tới nấu cơm thay người giúp việc nhà cô. Lúc trước Kỷ An Tâm đã từ chối. Bây giò cô biết từ chối cũng vô dụng, chỉ đành chấp nhận.
Vừa hay tài nghệ của anh cũng không tệ, cộng thêm con gái lại thích chơi cùng anh. Cô vốn muốn giúp đỡ nhưng bị Trầm Duệ từ chối.
Kỷ An Tâm nhìn dao pháp điêu luyện của anh, cô cười nói: “Em bắt đầu thấy vui thay cho bạn đời sau này của anh, vì anh là một người đàn ông rất giỏi giang.”
Trầm Duệ ngẳắng đầu, cười nhìn cô: “Vậy em không cần phải hâm mộ. Nếu em thích ăn món anh nấu thì anh có thể nấu miễn phí cả đời cho em.”
Kỷ An Tâm ngắng đầu nhìn anh, cười mà từ chối: “Không được, em không thể làm lỡ việc của anh được. Trầm Duệ, anh cũng nên tìm thử cô gái ưu tú xung quanh mình.”
) Trầm Duệ cũng đã bị cô từ chối quen rồi, cười cười: “Không sao, anh không vội. Dù sao đã bị em làm lỡ lâu vậy rồi.”
Kỷ An Tâm liền tự trách mà thở dài: “Em rất áy náy, cũng rất xin lỗi.”
“Đừng nghĩ như vậy, là anh tự nguyện. Cả đời này cũng sẽ không hối hận.”
Kỷ An Tâm trở nên nghiêm túc: “Em nói thật đấy. Anh nên nghĩ cho bản thân mình.”
“Anh cũng nói thật mà. Đừng lo cho anh.” Trầm Duệ nói xong thì nhìn cô: “Anh nguyện ý làm tất cả cho em.”
“Nhưng anh biết… chúng ta sẽ không có kết quả.” Kỷ An Tâm cũng rất rõ ràng mà nói với anh.
Trầm Duệ cười: “Câu này em đã nói rất nhiều lần rồi. Anh cũng nghe rất nhiều lần rồi. Anh không hy vọng sẽ có kết quả, chỉ như thế này cũng tốt rồi.”
“Anh…” Kỷ An Tâm thật sự hết cách với anh, chỉ có thể thầm cảm kích anh, cũng thấy áy náy.
Trầm Duệ nấu một bàn thức ăn. Những món Kỷ An Tâm và con gái thích ăn, anh đều biết làm. Mỗi lần đều khiến hai mẹ con cô ăn rất no.
Ăn cơm xong, ba người lại đi bộ trong tiểu khu. Tràm Duệ nhìn Kỷ An Tâm, cảm thấy cô đang nghĩ gì đó, anh không khỏi tò mò hỏi: “Gần đây em và anh ta thường gặp nhau sao?”
“Cũng không phải. Cho dù gặp nhau thì em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.” Kỷ An Tâm nheo mắt nói.
“Anh thấy anh ta thật sự không chét tâm. Lần trước anh ta gọi điện cho anh, hỏi tình hình của Hiểu Hiểu, anh đã từ chối trả lời.” Trầm Duệ cũng không giấu cô.
Kỷ An Tâm cắn môi: “Anh tuyệt đối đừng sự thật với anh ta .
Bây giờ anh ta không có tư cách nhận lại Hiểu Hiểu.”
“Anh sẽ không nói đâu.” Trầm Duệ gật đầu: “Anh sẽ giữ bí mật này giúp em.”
Ở nước M, trong một biệt thự tư nhân, Hình Nhất Nặc đã cùng Ôn Lương Diệu ở đây được vài ngày, cũng đang học tập cách sinh hoạt.
Hình Nhất Nặc là một người cuồng ăn uống, thức ăn ngon đối với cô là một thứ không kháng cự lại được.
Hai ngày nay, cô học cách làm đồ ngọt, ban ngày lên trường học, buổi tối về nhà làm bánh cho Ôn Lương Diệu thử.
Nghiên cứu làm thức ăn ngon cũng là một việc để luyện tính kinh nhẫn, nếu như quá nhanh, sẽ không thể hưởng thụ đồ ăn ở cảnh giới cao nhát.
Sau khi Ôn Lương Diệu xong việc xuống đến phòng bếp liền nhìn thấy Hình Nhất Nặc tay cầm một đ ĩa bánh ngọt tinh xảo, đang ngồi bày biện, cô điểm từng chút một của bông hoa.
Ôn Lương Diệu cười tán dương, yên lặng đứng ở cửa ngắm nhìn cô.
Dáng vẻ Hình Nhất Nặc nghiêm túc làm việc, cánh môi đỏ hơi hấp háy hóa ra là như vậy, ánh mắt trong suốt chuyển động, chuyên chú tập trung động lòng người.
Cô đối mặt với khay điểm tâm xinh đẹp, đối với anh mà nói, nhìn cô còn ngon miệng hơn. Khi cô đặt hai viên anh đào lên trên chiếc bánh, tác phẩm liền hoàn mỹ, Hình Nhất Nặc hài lòng cười, bưng bánh ngọt lên quan sát một phen, sau đó lại hướng người đàn ông ở cửa nói: “Anh tới nhìn thử xem thế nào?”
“Quá đỉnh, trình độ hoàn toàn có thể lên chuyên nghiệp.” Ôn Lương Diệu cho ra đánh giá vô cùng cao.
Hình Nhất Nặc nhát thời nở hoa: “Thật không? Vậy lần này em mang bánh tới mời khách, cũng sẽ không mắt mặt nhỉ?”