Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1235



Hoắc Kỳ Ngang thừa lúc xong việc, muốn cùng cô tới trường học, không nghĩ tới cô lại lên một chiếc xe khác, trong xe còn mơ hồ thấy một người đàn ông.

 

Hoắc Kỳ Ngang híp mi, nói với vệ sĩ: “Đi theo.”

 

Vệ sĩ lập tức nhấn ga đi theo chiếc xe kia, một đường đến thẳng nhà hàng, nhà hàng này thuộc dạng sôi động, thích hợp cho một nhóm bạn tới ăn chơi nhảy múa.

 

Hoắc Kỳ Ngang híp mi, nhìn Kỷ An Tâm xuống xe, cô cùng người đàn ông nọ cười nói, người đàn ông kia vào cửa còn vỗ bả vai cô.

 

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang trầm xuống, lửa giận trào dâng, tên đàn ông bắn thỉu kia cũng dám động đến cô?

 

Đương nhiên Kỷ An Tâm cũng không quá để tâm, bởi người đàn ông này chẳng qua chỉ vỗ vai cô, nhỏ giọng cầu khẩn: “Kỷ tổng, chuyện tối nay có thành hay không chỉ đành dựa vào cô, mong cô cố gắng.”

 

Kỷ An Tâm gật đầu cười nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, có điều kế hoạch khi nãy tôi nói, mong anh phối hợp.”

 

“Đó là tất nhiên, những điều kiện đó đều có thể thương lượng, không thành vấn đề.”

 

Sau đó cấp dưới của Kỷ An Tâm cũng đến, cùng họ vào một gian phòng được thuê sẵn, chờ vị khách hàng tên Hồ tổng tới, họ đã gọi một bàn thức ăn.

 

Rất nhanh, vị Hồ tổng kia đã tới, người ngoài bốn mươi, trên người tỏa ra khí thế lãnh đạo, cùng với việc anh ta đã ở vị trí cao nhiều năm, người cũng có vẻ ngạo mạn.

 

Lạ một điều là vị Hồ tổng này khá nhiệt tình với Kỷ An Tâm, lời Kỷ An Tâm nói, anh ta có vẻ rất xuôi tai.

 

Một bữa cơm, Kỷ An Tâm đã trổ hết tài xã giao, cô cũng bị cụng mấy ly rượu, vị Hồ tổng này thản nhiên nói, chỉ cần đạt được điều kiện anh ta muốn, anh ta đồng ý nhảy công ty.

 

Kỷ An Tâm từng bước giúp ông ta đàm phán từng điều kiện, hai bên không có bắt kỳ ý kiến gì, hoàn thành lần gặp mặt này.

 

Yêu cầu đạt được, Hồ tổng tự nhiên cũng đồng ý.

 

“Kỷ tổng, lần này tôi thay công ty cô kiếm bộn tiền hoa hồng, cô cũng nên kính tôi một ly chứ?”

 

“Tất nhiên, Hồ tổng, tôi kính anh.” Kỷ An Tâm kiếm được tiền, dĩ nhiên là vui vẻ.

 

Hồ tổng là người biết uống rượu, rượu của Kỷ An Tâm đã được cấp dưới cản cho mấy lần, nhưng vẫn uống cùng ông ta bốn cốc bia, một ly rượu vang.

 

Hai thứ cùng trộn trong dạ dày là một chuyện vô cùng khó chịu, mà tửu lượng của Kỷ An Tâm cũng không tốt, nhưng cho dù đầu có hơi choáng váng, cô cũng phải cố gắng đối phó cho xong.

 

Giờ phút này Hồ tổng vui vẻ để Kỷ An Tâm uống thêm máy ly nên vẫn chưa muốn đi, ngồi từ 6 rưỡi, uống đền tận 9 rưỡi, bởi vì thời gian đã muộn, Kỷ An Tâm đề nghị về trước, Hồ tổng cũng đã uống đủ, đồng ý ra về.

 

Kỷ An Tâm vừa đứng lên liền thấy váng đầu hoa mắt, trời đất đảo điên, cô vội vịn vào một nhân viên ở cạnh, nhân viên này lập tức đỡ lấy cô: “Kỷ tổng, cô không sao chứ!”

 

“Không sao, hơi say một chút.” Kỷ An Tâm nói, cố nén choáng váng đi ra cửa.

 

Mà lúc này ở đối diện với cửa ra, có một chiếc xa đã dừng ở đây 3 tiếng đồng hồ, người trong xe, cũng đã đợi 3 tiếng.

 

Anh một mực muốn chờ Kỷ An Tâm đi ra, bởi anh lo lắng cho cô. Nhưng anh cũng không có tư cách can thiệp vào chuyện xã giao của cô, càng như vậy, tim anh càng đau đón.

 

Thân phận này hạn chế anh làm rất nhiều thứ, như một loại gông xiềng, giam anh lại.

 

Nếu anh không có thân phận này, anh có thể đường đường chính chính cùng cô đi tiếp khách, xem cô đi tiếp những ai, có bị ức hiếp hay không?

 

Đợi ba tiếng, Hoắc Kỳ Ngang cuối cùng cũng nhìn thấy Kỷ An Tâm đi ra.

 

Kỷ An Tâm bảo nhân viên nam gọi xe cho Hồ tổng về, Hồ tổng không quên nắm tay cô: “Kỷ tổng, tối nay tôi vui lắm, cũng rất sảng khoái, mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”

 

“Cảm ơn.” Kỷ An Tâm mỉm cười ứng phó, vô thanh vô tức rút tay về.

 

Hồ tổng vừa lên xe về, người ở công ty còn lại cũng đi, Kỷ An Tâm để quên túi, cô bảo nhân viên nữ lấy cho mình, còn để nhân viên nam gọi xe cho cô.

 

Kỷ An Tâm thực sự rất chóng mặt, cô vốn dĩ đang đứng, nhưng lúc này cô không thể không ngồi xổm xuống, cô ngồi xổm như thế này ngay trên con đường trước cửa nhà hàng náo nhiệt.

 

Người đàn ông trong xe nhìn thấy vậy tim không khỏi thắt vậy, anh lập tức đẩy cửa xuống xe đi về phía cô.

 

Kỷ An Tâm đỡ trán, cố gắng hết sức kìm nén sự khó chịu dâng lên từ dạ dày. Lúc này, trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da, cô lập tức ngẳắng đầu nhìn dọc lên theo đôi giày.

 

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô nhìn thấy một khuôn mặt đang cúi xuống nhìn cô chăm chú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.