“Vâng! Tôi đi ngay.” Lý Thụy cũng biết, mấy ngày nay nguyên nhân mà phó tổng thống mắt ngủ chính là vì Kỷ An Tâm tiểu thư này.
Lý Thụy vừa rời đi thì Hoắc Minh đi tới phòng làm việc của ` Hoắc Kỳ Ngang. Gần đây ông già đi mấy phần, nhưng ánh sáng trong đôi mắt tràn đầy dã tâm lại không hề biến mát.
Ông ta ngồi xuống, nhìn con trai đang ngồi trên ghế, ông ta giống như nhượng bộ một bước: “Được, Kỳ Ngang, ba không nhận công trình này nữa. Chúng ta cũng đừng có làm khó nhau, nhưng ba muốn con đồng ý với ba một chuyện.” Ánh mắt Hoắc Minh lộ vẻ kiên quyết.
“Chuyện gì?” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh nhìn bó.
Yêu cầu mà Hoắc Minh đưa ra là: “Dùng người của ba, đừng đổi người.”
Hoắc Kỳ Ngang nghe xong thì gần như không cần suy nghĩ, liền từ chối: “Chuyện này con đã toàn quyền giao lại cho Phương Kỳ Vinh tiếp quản rồi. Con sẽ không tham gia vào bất kỳ quyết định nào cả.”
“Con… với quyền lực của con thì tuyệt đối có thể làm được.”
Hoắc Minh hơi tức giận mà nhìn anh. Ông ta đã nhượng bộ tới bước này rồi, ông ta cũng hy vọng con trai có thể nhường ông ta một bước.
Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh mà nhìn ba đang vô cùng tức giận: “Quyền lực của con không phải là làm chuyện phạm pháp thay ba. Nếu như ba đẩy con lên vị trí này thì con chỉ làm chuyện con nên làm.”
“Con… Tốt lắm. Ba dạy ra một người con trai tốt. Ba có phải nên thấy tự hào không?” Hoắc Minh tức giận mà tự giễu.
Sự thất vọng hiện lên trong mắt Hoắc Kỳ Ngang, thế giới nội tâm của ba anh đã trở nên hơi méo mó vì đắm chìm trong quyền lực, tất cả mọi thứ đều lấy lợi ích của bản thân làm trọng.
“Ba, nếu ba muốn, con có thể thay ba viết đơn xin nghỉ hưu sớm.” Hoắc Kỳ Ngang nói với ba anh.
Hoắc Minh tức giận trừng mắt nhìn anh: “Ai nói tao sắp nghỉ hưu? Tao còn trẻ, về hưu cái gì, mày không chịu giúp tao thì thôi, coi như tao không có đứa con trai là mày.”
Sau đó, Hoắc Minh ậm ừ bỏ đi, Hoắc Kỳ Ngang nhìn bóng lưng của ba mình mà nhíu mày, trái tim đã thủng lỗ chỗ rồi, một mặt là mất đi người mình yêu, mặt khác là sự uy hiếp của tình thân, anh chỉ có thể đủ sức giữ một thứ.
Có khoảnh khắc người sắt đá cũng không chống đỡ được, nhưng anh không muốn thể hiện ra.
Lý Thụy mang theo lời chào đã chuẩn bị sẵn của Hoắc Kỳ Ngang đến công ty của Kỷ An Tâm. Sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, anh đi đến văn phòng chính, hỏi người ở đó: “Xin chào, xin hỏi văn phong của Kỷ tổng ở đâu?”
“Anh tìm phó tổng sao? Phó tổng không có ở công ty.”
“Oh! Cô ấy không đến làm việc sao?”
“Chị ấy…” Nhân viên lập tức che miệng, không dám nói nhảm mà chỉ chỉ tay: “Đi hỏi trợ lý của chị ấy!”
Lý Thụy hơi nhíu mày, cầm chiếc hộp đi đến bàn của Hướng Nguyệt.
“Xin chào, cô là trợ lý của Kỷ tổng đúng không?”
Hướng Nguyệt ngay lập tức đứng lên: “Vâng, là tôi, xin hỏi anh là ai?”
“Tôi đang thay mặt sếp gửi đồ cho Kỷ tổng. “
“Ai là sếp của anh!”
“Điều này không thể nói.” Lý Thụy mỉm cười.
Mặc dù Hướng Nguyệt chưa nhìn thấy anh, nhưng phong thái chính trị trong anh vẫn khiến Hướng Nguyệt đoán được lờ mờ.
Cô đột nhiên nghiêng người, trầm giọng hỏi Lý Thụy: “Xin lỗi, anh có phải là người của phó tổng thống không?”
Lý Thụy không ngờ nữ trợ lý này lại đoán được, nên hơi gật đầu: “Kỷ tổng có ở đây không?”
Hốc mắt Hướng Nguyệt lập tức đỏ lên, cô cắn môi nói: “Kỷ tổng, chị ấy…”
“Có chuyện gì với cô ấy sao?”
Hướng Nguyệt lập tức đi đến trước cửa phòng làm việc của Kỷ An Tâm, mở cửa để anh vào: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”
– Lý Thụy bước vào, đặt đồ xuống đất và nói với Hướng Nguyệt: “Đây là đồ ngài phó tổng thống trả lại cho Kỷ tổng. Cô nhận nó thay cho Kỷ tổng đi!”
Hướng Nguyệt đã không nghe tin gì từ Kỷ An Tâm trong ba ngày qua, cô rất lo lắng. Bây giờ, cuối cùng cô cũng đã tìm được người có thể giúp đỡ. Liệu phó tổng thống có thể cứu Kỷ tổng không?
“Thưa anh, anh có thể chuyển lời giúp Kỷ tổng của chúng tôi không! Rất quan trọng.”