Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1286



Kỷ An Tâm đi tới túi xách, cầm lấy một sợi dây buộc tóc, tùy ý cuộn một mái tóc dài xoăn ra sau, những sợi tóc phủ lơ thơ bên tai càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô.

 

Tim Hoắc Kỳ Ngang chợt rung động, có một sự thôi thúc khiến anh không tự chủ được, anh bước tới sau lưng cô, Kỷ An Tâm không biết anh sẽ làm gì, hai tay người đàn ông vòng qua eo cô, cằm anh đặt lên vai.

 

“Anh… buông ra.” Kỷ An Tâm lập tức bị sự thân mật của anh làm cho căng thẳng.

 

Hoắc Kỳ Ngang không buông ra, ngược lại ôm chặt hơn, ngây ngốc nói: “Không buông.”

 

Kỷ An Tâm có chút khó chịu: “Anh muốn ăn cơm tối không?”

 

“Có! Anh muốn ăn em… nấu.” Hoắc Kỳ Ngang nói nốt, nếu không, ý tứ sẽ rất mơ hồ.

 

Kỷ An Tâm nghe ra, anh ta làm vậy là có chủ đích, cô giãy dụa: “Hoắc Kỳ Ngang, không được như vậy, nếu không, tôi sẽ không làm.”

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng sợ cô chạy mắt nên đành phải buông tay, bất lực đứng bên cạnh, nheo mắt nhìn cô.

 

Kỷ An Tâm bình tĩnh nhìn anh, đối mặt với anh, cô cảnh cáo nói: “Tôi đối với anh chỉ là cảm thấy cảm kích, anh đừng nghĩ nhiều, tôi có thể báo đáp anh, hoặc là trả anh bằng vật chát.

 

Hoắc Kỳ Ngang cong môi lắc đầu: “Đối với anh sự báo đáp tốt nhất, chính là em để ý tới anh, không cự tuyệt anh.” Kỷ An Tâm quay đầu lại: “Bây giò tôi không ghét anh, chúng ta có thể lựa chọn làm bạn.”

 

Hoắc Kỳ Ngang sắc mặt hơi thay đổi, lập tức trầm giọng phản bác: “Anh không muốn làm bạn.”

 

Kỷ An Tâm cười: “Được rồi! Vậy thì làm người lại”

 

h : Hoặc Kỳ Ngang lập tức có chút khó chịu nhìn chăm chăm cô: “Anh muốn là gì của em, trong lòng em biết rõ nhát.”

 

Kỷ An Tâm lập tức ngưng cười, xoay người, thu dọn bát đ ĩa bắt đầu làm, nói với anh: “Tôi cần một chút thời gian, anh có thể đi nghỉ ngơi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang đi tới bên cạnh cô: “Anh không nghỉ, anh sẽ giúp em.”

 

“Không cần.” Kỷ An Tâm từ chối.

 

Hoắc Kỳ Ngang mặc kệ, ở lại bên cạnh cô, Kỷ An Tâm vo gạo và bỏ vào nấu, người đàn ông này đang thuần thục nhặt rau, Kỷ An Tâm nhìn lại, hình ảnh anh đã xắn tay chiếc áo sơ mi trắng, cần thận nhặt rau khiến cô sững người trong vài giây.

 

Sau khi bình tĩnh lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô âm thầm nóng bừng lên.

 

Kỷ An Tâm đi đến bên cạnh anh, cầm lấy rau đã rửa sạch và bắt đầu thái rau.

 

Hoắc Kỳ Ngang ở bên cạnh cô giúp đỡ, khi không có việc gì thì ở bên cạnh ngắm nhìn cô, tuy nhiên, sự hợp tác của họ có vẻ rất thành thục, Hoắc Kỳ Ngang có thể nhìn thấu điều cô muốn trong giây tiếp theo. Đưa cho cô những gia vị mà cô muốn.

 

Cảm giác này khiến nhịp tim của Kỷ An Tâm không ổn định, suy nghĩ vẫn vơ, khi Kỷ An Tâm đang cắt rau, vì lơ đãng nên cô cảm thấy đầu ngón giữa bên trái bị đau.

 

; “Á…” Kỷ An Tâm đau đớn lằm bẩm, cúi đầu xuống, dao cắt vào ngón tay cô.

 

Tuy rằng chỉ là một vét thương nhỏ, máu vẫn chảy ra, trong mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ thương xót, anh lập tức cầm ngón tay cô qua xối nước rửa. Kỷ An Tâm bình tĩnh, nhưng người đàn ông nói với cô: “Em cứ xối nước, anh đi lầy băng gạc qua.”

 

Kỷ An Tâm gật đầu, chẳng máy chốc Hoắc Kỳ Ngang đã cầm hộp cứu thương lại, anh cầm chắc ngón tay bị thương của cô, lấy một miếng bọt biển cầm máu đặt lên, sau khi cầm máu, anh dùng gạc mềm quấn lại cho cô, băng bó kỹ.

 

Kỷ An Tâm khi thấy người đàn ông này đang nghiêm túc băng bó vết thương nhỏ cho cô, đôi mắt cô đột nhiên ươn ướt, đôi mắt rũ xuống che giấu cảm xúc.

 

Khi ngẳng đầu lên, nước mắt đã bị cô giấu đi, cô lại trở lên bình tĩnh lạnh lùng.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn ngón tay bị băng bó, anh ngắng đầu lên, thương xót nhìn cô: “Em đi nghỉ ngơi đi! Để anh nấu.”

 

Kỷ An Tâm giật mình, lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi nấu được.”

 

“Khoe mạnh cái gì? Ngồi xuống cho anh.” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên bá đạo quát.

 

Kỷ An Tâm sửng sốt vài giây, sau đó nhíu mày nói: “Vậy tôi giúp anh!”

 

l ý Hoắc Kỳ Ngang vươn tay ôm lấy vai cô dẫn cô đi về phía ghế sofa, Kỷ An Tâm có chút không nói nên lời liền bị người đàn ông kéo đến bên cạnh ghé sofa, hai tay anh ấn một cái, cô ngồi xuống. Khuôn mặt tuần tú ngay lập tức cúi xuống, ghé sát vào cô.

 

Kỷ An Tâm bắt giác nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, hơi thở cô nghẹn lại, mở to mắt sợ hãi.

 

Khóe miệng Hoắc Kỳ Ngang khẽ nhéch lên, thay vì hôn lên môi cô, anh lại hôn nhẹ lên trán cô: “Ngoan ngoãn chờ đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.