Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1309



Cùng lúc đó, cô cố giằng co với cuộn băng dính đang trói chặt lấy cô. Cuối cùng, cô cũng thoát ra khỏi nó.

 

Đúng lúc này, sau khi nam võ sĩ tung vài cú đắm khiến nữ võ sĩ choáng váng, nữ võ sĩ được nam vệ sĩ nhắc bồng lên, giây tiếp theo, nữ võ sĩ bị ném mạnh ra ngoài cửa số.

 

Vang lên tiếng thuỷ tỉnh bị bể: “choang” một tiếng.

 

Kỷ An Tâm kinh hoàng nhìn theo thân thể của nữ võ sĩ đập vỡ kính, sau đó cả người cô ta bay ra khỏi tầng 2.

 

Kỷ An Tâm thở gấp một hôi, cô vội vàng ôm lấy ngực. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ trải qua cảnh đánh nhau ác liệt như vậy.

 

“Kỷ tiểu thư, đi theo tôi, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.” Vệ sĩ lau vết máu trên khóe miệng, nói với Kỷ An Tâm.

 

Kỷ An Tâm vội vàng gật đầu, lúc cô vừa định đi về phía của vệ sĩ thì đột nhiên cô cảm thấy cổ chân trần vẫn đang ở sát mép cửa số của cô bị một bàn tay siết chặt lấy.

 

Kỷ An Tâm kinh hãi hít sâu một hơi, cô quay đầu lại, nhìn thấy nữ võ sĩ vừa bị ném ra ngoài cửa số vừa rồi vẫn chưa có rơi xuống bên dưới mà vẫn đang treo lơ lửng ở bên dưới cửa số.

 

Lúc này, cô ta đang tức giận nắm chặt lấy cỗ chân của cô.

 

Khuôn mặt đầy vết bầm tím của cô ta hằn học nhìn chằm chằm cô, cô ta kéo mạnh lấy chân phải của Kỷ An Tâm.

 

“Buông tôi ra …” Kỷ An Tâm dường như có thể bị kéo ra khỏi cửa số bất cứ lúc nào.

 

“Kỷ tiểu thư…” Người vệ sĩ phát hiện ra, lập tức vươn tay ra muốn giữ cô lại.

 

Kỷ An Tâm chỉ cảm thấy đầu óc trống trơn vài giây, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một lực hấp dẫn mạnh mẽ kéo ra khỏi cửa số…

 

Kỷ An Tâm chỉ cảm thấy cơ thể mình không còn trọng lượng nữa, dưới cửa sổ là một chiếc dù được dựng ở trong vườn, thân thể của Kỷ An Tâm bị ném vào chiếc dù cao gần ba mét.

 

Kỷ An Tâm được tán dù đỡ tạm lấy, sau một lúc, Kỷ An Tâm trượt xuống khỏi tán dù. Kỷ An Tâm muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng không bắt được gì, cơ thể cô lại nặng nề rơi xuống sàn bê tông.

 

Cô nghe rõ ràng tiếng rắc của xương đầu gối mình. Cơn đau dữ dội khiến cô gần như ngắt đi.

 

Cả người cô ngã sõng soài trên mặt đất, cái trán cũng rất không khách khí mà đập thẳng xuống đất. Cô cảm thấy xây xẩm cả đầu óc.

 

Nữ võ sĩ lại không được may mắn như vậy, cô ta bị ngã trực tiếp từ khoảng cách 3m, đập đầu vào lan can cửa số lầu 1, chết ngắt tại chỗ.

 

Kỷ An Tâm nghe thấy tiếng vệ sĩ vội vàng chạy tới: “Kỷ tiểu thư, cô không sao chứ? Tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện.”

 

Kỷ An Tâm được vệ sĩ cẩn thận bế lên khỏi mặt đất, nhanh chóng bước ra khỏi cửa biệt thự, bốn vệ sĩ lập tức chạy tản về trở lại trong xe. Lý Thuy cũng không ngờ Kỷ An Tâm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, anh mau chóng cho người lái xe đến bệnh viện gần đó.

 

Trong quán trà, tin tức về việc đã cứu được Kỷ An Tâm lập tức được truyền đến tai nghe của vệ sĩ Hoắc Kỳ Ngang, vệ sĩ lập tức cúi xuống nói với Hoắc Kỳ Ngang: “Phó tổng thống, đến lúc ngài nên trở về rồi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang khẽ gật đầu, lạnh lùng nói với Vương Kỳ đang nói chuyện phiếm bên kia: “Vương Kỳ, bất kể các người dùng thủ đoạn đê hèn gì, chỉ đều khiến cho cái giá các người phải trả sau này tăng thêm thôi.”

 

“Phó tổng thống… ý ngài là gì?” Vương Kỳ lập tức đứng dậy, sắc mặt đại biến.

 

“Thứ lỗi, tôi không thể ở lại tiếp được.” Hoắc Kỳ Ngang đứng dậy, ánh mắt anh lộ ra hàn ý: “Nếu ông lại dám động vào những người xung quanh tôi, cửa nhà tù sẽ mở ra đón ông vào bắt cứ lúc nào.”

 

Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang sải bước đi ra ngoài. Lúc này, điện thoại của Vương Kỳ vang lên, ông ta nhắc máy, tức tối hét lên: “Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

 

“Ông chủ, không xong rồi, Kỷ An Tâm đã được vệ sĩ của Hoắc Kỳ Ngang cứu rồi.”

 

“Khốn nạn, chút chuyện này mà cũng không thể làm tốt được!”

 

Vương Kỳ hét lên, vứt mạnh điện thoại đi.

 

Hoắc Kỳ Ngang vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Lý Thuy, anh thở dài nói: “Cô ấy đâu rồi?”

 

Lỳ Thuy ở đầu dây bên kia cũng thở dài: “Kỷ tiểu thư đang ở bệnh viện.”

 

“Ở bệnh viện? Tại sao cô ấy lại ở bệnh viện? Cô ấy bị sao hả?

 

“Hoắc Kỳ Ngang gấp gáp tra hỏi.

 

“Ngài đừng lo lắng, Kỷ tiểu thư không bị nguy hiểm đến tính mạng, có điều, chân của cô ấy bị gãy.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe thấy vậy, gương mặt anh tuấn của anh lập tức lo lắng đến biến sắc: “Tại sao cô ấy lại bị thương?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.