Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1320



Hoắc Kỳ Ngang làm bữa trưa, cả gia đình ba người ngồi vào bàn, có đứa nhỏ ở đây, không khí sẽ không buồn tẻ, tiếng cười tiếp tục vang lên.

 

Buổi chiều, Hoắc Kỳ Ngang phải đi họp, tới buổi tối mới về được.

 

Kỷ An Tâm ở nhà cùng con gái, cô bé rất hiểu chuyện, bê trà bưng nước cho cô, chăm sóc cho cô, Kỷ An Tâm cảm nhận được lòng hiều thảo của con gái và rất hạnh phúc.

 

Bị thương cũng đáng.

 

Buổi tối Hoắc Kỳ Ngang về hơi muộn, 8h30 đồ ăn tối của Kỷ An Tâm và cô bé đã được Lý Thụy đưa tới.

 

Hoắc Kỳ Ngang vừa vào cửa, cô bé đã đợi hắn: “Daddy…”

 

Giọng nói vừa non nớt vừa dịu dàng khiến trái tim Hoắc Kỳ Ngang như muốn tan chảy, anh ôm lấy cô bé hôn: “Con có nhớ daddy không?”

 

“Có ạ”

 

Kỷ An Tâm thấy anh về, nói với anh: “Anh tắm cho con gái nhé!”

 

Hoắc Kỳ Ngang cười đáp lại: Được!”

 

Bây giờ anh nóng lòng muốn trở thành một người ba đúng nghĩa, vì anh đã vắng mặt quá lâu, trong tương lai, anh ấy sẽ bù đắp gấp đôi cho con gái mình.

 

Cô bé chưa tới 5 tuổi, mập mạp đáng yêu, Hoắc Kỳ Ngang đặt cô bé vào bồn tắm, trong làn nước đầy bọt, cô bé thật non nót, dễ thương vô cùng.

 

Kỷ An Tâm ngồi trên ghế sô pha, nhìn Hoắc Kỳ Ngang ôm cô bé vừa tắm xong đi ra. Hai ba con đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Gương mặt cô bé đầy tự tin, như thể có thêm một người ba, cô đã dũng cảm hơn nhiều.

 

: Cô bé đang mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình bằng lông, nhảy nhót trên giường, giống như một chú thỏ nhỏ đáng yêu, trong lòng Hoắc Kỳ Ngang tràn đầy sự thỏa mãn và hạnh phúc.

 

Có một cô con gái nhỏ xinh xắn và người phụ nữ anh yêu thương nhát, anh thấy cuộc sống như vậy là đủ rồi.

 

Đêm đầu tiên ngủ cùng con gái, Hoắc Kỳ Ngang sao nỡ ngủ chứ?

 

Lúc này, trên giường lớn của anh, Kỷ An Tâm đang ngủ một bên, anh đang ngủ ở bên kia, một bóng người nhỏ bé đang ngủ say ở giữa, cô bé Kỷ Hiểu Hiểu nghiêng đầu, miệng hơi mỏ, lộ ra hai chiếc răng sữa nhỏ giống như con thỏ. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngũ quan đã rất tinh tế Kỷ An Tâm cũng chưa ngủ, vì con gái cô đã về, cô vẫn theo thói quen nhìn cô bé đi ngủ trước.

 

Hiện tại trong phòng yên tĩnh, hai người ngủ hai bên không nói gì, ánh mắt đều nhìn vào đứa nhỏ ở giữa.

 

Hoắc Kỳ Ngang trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, vui mừng xen lẫn tự hào, đưa tay nhẹ nhàng cần thận sờ lên khuôn mặt của cô bé.

 

Nhìn trán lắm tắm mò hôi, cô nhẹ nhàng vén gọn những lọn tóc trên trán, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, dễ thương đáng yêu.

 

Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của anh, Kỷ An Tâm nhịn cười, nhưng trong lòng cô lại bình tĩnh hơn, có người đàn ông này cùng cô nuôi dạy con gái, sau này con gái cô sẽ rất hạnh phúc.

 

Bao năm qua, cô có thể cho con gái mọi thứ nhưng không thể cho con một mái ấm trọn vẹn, giò đây, điều ước này đã thành hiện thực.

 

“Anh có thể hôn con một cái được không?” Hoắc Kỳ Ngang ngây ngốc hỏi.

 

Kỷ An Tâm nhẹ nhàng gật đầu.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức như được phép, cúi người hôn nhẹ lên trán cô bé, cô bé dường như cảm nhận được điều đó, lập tức lật người lại, lòng bàn tay dịu dàng chạm vào mặt Hoắc Kỳ Ngang, khẽ rờ rờ, dường như đang tìm kiếm cảm giác an toàn.

 

Kỷ An Tâm không khỏi muốn bật cười, thói quen con gái sờ mặt khi ngủ đã có từ khi còn bé, giờ phút này, cuối cùng cô cũng có thể để con gái mình chạm vào người khác.

 

Hoắc Kỳ Ngang vừa hồi hộp vừa vui mừng, bất động để con gái sờ sờ mặt của mình, dịu dàng nhìn khuôn mặt ngủ say đáng yêu của con gái nhỏ.

 

Cô bé ngủ đến nước miếng chảy ra, Hoắc Kỳ Ngang nhẹ nhàng lau cho cô bé, còn nói với Kỷ An Tâm: “Chảy nước miếng rồi này!”

 

“Đặt con bé nằm ngửa thẳng là không bị nữa. ” Kỷ An Tâm chỉ cách.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức khẽ nhúc nhích đặt cô bé nằm thẳng, cô bé ngủ rất sâu, một lúc sau tìm được tư thế thoải mái liền ngủ ngon lành.

 

Nhưng cô bé không thích đắp chăn, đến cả khi đã ngủ say, nó dùng hai bắp chân đạp tung chăn ra, để lộ bắp chân và bụng.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngay lập tức kéo chăn bông lại cẩn thận, đắp lại cho cô bé tránh cho cô khỏi lạnh.

 

Chỉ cần không để cô bé nhận ra, cô bé sẽ không đạp chăn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.