Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1329



Hoắc Kỳ Ngang cũng không giận, anh cười nhẹ nói: “Anh có kiên nhẫn.”

 

Kỷ An Tâm đành ra ngồi chơi với con gái, cô bé vô cùng nghiêm túc săm soi cổ tay cô, đeo lên cổ tay cô một chuỗi hạt nhỏ, Kỷ An Tâm để con bé đeo, sau đó giữ ở trên tay.

 

“Mẹ xinh quá, con làm đẹp lăm.”

 

“Mami, mẹ phải đeo suốt nhé!” Cô bé nói.

 

“Được, mẹ sẽ không bỏ xuống, chỉ lúc đi tắm thì tháo ra một chút thôi được không?”

 

Đối với Kỷ An Tâm mà nói, chuỗi hạt vòng nhỏ bé của con gái có ý nghĩa hơn bắt kỳ thứ xa xỉ nào.

 

Khi ăn cơm, Hoắc Kỳ Ngang lại nói lại chuyện ngày nghỉ: “Sắp cuối năm, anh cũng có thể ở nhà, cùng nghỉ đông với Hiểu Hiểu.”

 

Kỷ An Tâm cũng cảm thấy anh cần nghỉ ngơi, cô đồng ý: “Được! Công ty em có lẽ vẫn còn bận, Hiểu Hiểu giao cho anh.”

 

Hoắc Kỳ Ngang mím môi cười, anh vô cùng mong đợi tới thời gian được ở cùng con gái: “Yên tâm giao cho anh.”

 

Tới tối muộn, Kỷ An Tâm vẫn đang viết kế hoạch, Hoắc Kỳ Ngang ngồi chơi với con, chơi một lúc lại đi tắm, gội đầu cho con, sau đó mặc áo ngủ lên giường chơi tiếp.

 

Bây giờ Hoắc Kỳ Ngang đã chuyển sang chế độ ông bố tốt, theo rất kịp tiết tấu của con gái.

 

Về phương diện này, Kỷ An Tâm vô cùng có kinh nghiệm, cô ngồi trong thư phòng, ký vài văn kiện, tỏa ra phong thái của một nữ cường nhân đích thực.

 

Sau khi Hoắc Kỳ Ngang dỗ con gái ngủ, đã đến 10 rưỡi, anh đi tắm, mặc một bộ quần áo ngủ màu xám tro đi vào thư phòng, mang theo một ly nước. Anh nhìn người phụ nữ vẫn đang xem tài liêu, lặng lẽ đi tới sau lưng cô.

 

Đặt cốc nước xuống, anh ôn nhu xoa vai cho cô, bả vai Kỷ An Tâm có chút mỏi, cảm nhận được bàn tay đang xoa bóp của người đàn ông, cô nhắm mắt lại hưởng thụ, dựa lưng vào ghế cho anh đắm bóp.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn gương mặt cô, môi mọng khẽ mắp máy, tâm tư anh vừa động, cúi người liền hôn lên đôi môi đỏ đó.

 

Kỷ An Tâm cảm thấy bản thân bị một cái bóng mờ bao phủ, cô mở mắt ra, gương mặt anh tuần của người đàn ông đã dán tới, cô không còn cách cự tuyệt, đôi môi đỏ đã bị người đàn ông này chiếm được.

 

Một cái hôn đủ khiến hai người nảy ra nhiều loại kích động, chỉ là nội tâm Kỷ An Tâm vẫn còn e sợ, cho nên, cô đưa tay đầy anh ra.

 

“Không được! Em còn chưa chuẩn bị xong.” Kỷ An Tâm đẩy người đàn ông đang thở gấp ra, bản thân cô cũng khó khăn hít thở.

 

Hoắc Kỳ Ngang đau lòng nhìn cô, dù bản thân muốn hơn nữa cũng đành khắc chế.

 

*Em sao rồi?” Hoắc Kỳ Ngang lo lắng hỏi.

 

Kỷ An Tâm cắn đôi môi đỏ mọng, có chút không khỏe lắm, cô nói: “Em… từ sau khi sinh Hiểu Hiểu, em chưa từng làm chuyện này…” Nói xong, cô ngắng đầu, cười khổ: “Anh biết không, khi sinh con, em đau lắm đấy.”

 

Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang thoáng qua tia tự trách, anh lập tức đi tới, ôm lấy cô: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của anh.”

 

Kỷ An Tâm lắc đầu cười: “Đau đớn thế nào, em cũng nguyện ý, chỉ cần con gái bình an ra đời là được, nhưng cái bóng của chuyện này quá lớn, em còn chưa thoát khỏi nó, cho em chút thời gian.”

 

Hoắc Kỳ Ngang chắc chắn sẽ không ép buộc cô, anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán cô: “Được, bao lâu cũng được.”

 

Kỷ An Tâm cũng ngại ngùng không muốn để anh chờ cô quá lâu, nhưng xin hãy cho cô ít thời gian!

 

“Xong việc rồi sao? Đi tắm đi! Muộn lắm rồi em.” Hoắc Kỳ Ngang quan tâm nói.

 

“Còn một chút nữa, anh ra nằm với Hiểu Hiểu đi, đừng để con bé tỉnh dậy không thấy chúng ra đâu lại sợ hãi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang lại đau lòng cúi người hôn cô: “Đừng để mình bị mệt, nếu không muốn làm nữa, anh nuôi em.”

 

Kỷ An Tâm nghe câu này, không khỏi bật cười.

 

“Em cười gì?” Hoắc Kỳ Ngang cũng cười theo.

 

Kỷ An Tâm đùa nói: “Chính là cười anh đấy, rất nhiều người đều nói anh nuôi em, cuối cùng mới phát hiện ra, không chỉ nuôi một mình em, mà còn rất nhiều người khác nữa.”

 

Ệ Hoặc Kỳ Ngang không khỏi trợn tròn mắt, sau đó, anh nghiêm túc nhìn cô: “Em biết anh sẽ không làm thế mà.”

 

Kỷ An Tâm bị dáng vẻ nghiêm túc này của anh làm cho không dám đùa tiếp nữa, cô lập tức gật đầu: “Em biết, em chỉ đùa một chút thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.