Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1401



“Anh nói đi.”

 

“Đừng kiện tôi, tôi có thể giúp cô tìm ra sự thật về ba của cô.”Kiều Mộ Trạch đề nghị.

 

Ngay lập tức Trang Noãn Noãn mở to mắt, cô gần như nói mà không cần suy nghĩ: “Không.”

 

Kiều Mộ Trạch không khỏi nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô: “Trang tiểu thư, tôi có thể cam đoan rằng ba tôi và công ty của tôi hoàn toàn không liên quan đến cái chết của ba cô.”

 

Trang Noãn Noãn hai mắt đỏ au: “Anh nói không liên quan là không liên quan sao? Kẻ sát nhân giết người, lại còn lên tiếng nói ra sao?”

 

Khuôn mặt tuần tú của Kiều Mộ Trạch lập tức sầằm xuống một chút, tuy rằng đạo lý cô nói là đúng, nhưng ẩn ý trong lời của cô vẫn khiến anh không vui.

 

“Trang Noãn Noãn, cô nói chuyện cần thân một chút. Ba tôi và ba cô hồi đó là bạn rất thân. Tôi có thể đảm bảo rằng ba tôi hoàn toàn không liên quan đến chuyện này.”

 

Trang Noãn Noãn nghiên răng, hiện tại cô không có bằng chứng, không muốn đổ lỗi cho bất kỳ ai, cô cũng không thể mắc phải bất kỳ sai lầm nào. Cô khịt mũi nói: “Được rồi, tôi không nói gì nữa, tôi cũng mong cái chết của ba mẹ tôi, không liên quan gì đến công ty hay gia đình của anh, tôi chỉ cần một sự thật.”

 

Trong mắt Kiều Mộ Trạch không còn dịu dàng như ban nãy nữa, anh đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy, thì tôi không cần phải giả tốt bụng nữa. Cô có thể điều tra chuyện của ba cô bất cứ lúc nào, tôi cũng sẽ không ngăn cản việc cô kiện tôi, nhưng nói cho cô biết, Kiều Mộ Trạch tôi không cho phép cô tùy ý làm can.

 

“Anh nói vậy ý là gì?” Trang Noãn Noãn ngắng đầu nhìn người đàn ông đứng lên, chiều cao của anh khiến cô có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

 

Nhưng cô không muốn sợ anh.

 

Kiều Mộ Trạch trịch thượng nhìn cô: “Tôi hy vọng cô có thể thuê được một luật sư đủ mạnh.”

 

Nói xong định rời đi, Trang Noãn Noãn vội vàng đứng dậy, cũng không phải cố níu kéo anh.

 

Cô chỉ muốn rời khỏi đây theo bản năng.

 

Nhưng, cô vừa mới đứng dậy, cô quên mát chuyện bị thương, bàn chân bị thương giẫm trên sàn nhà, vô cùng đau đón, ngay cả vừa chạm xuồng sàn nhà, cũng khiến cô cảm thấy choáng váng.

 

“Á.” Cô khế kêu, cả người vì gắng sức mà ngã về phía trước.

 

Người đàn ông vừa bước cách cô được vài bước liền quay đầu lại, nhìn thấy cô sắp ngã xuống, anh vòng tay, lập tức ôm cô vào lòng lần nữa, trong mắt vô thức lóe lên vẻ lo lắng.

 

“Buông tôi ra!” Trang Noãn Noãn vội hét lên, vùng vẫy, không cần vòng tay của anh.

 

Kiều Mộ Trạch cau mày, đặt cô trở lại trên sofa, lùi về phía sau một bước: “Ngoại trừ ở đây, hôm nay cô không được phép đi đâu khác.

 

“Anh… tôi có tự do cá nhân.”

 

“Cô không phải là đang muốn trả ơn tôi sao? Vậy thì ở lại đến chín giờ tối nay, chỉ được ở trong phòng của tôi, không được phép đi đâu.” Người đàn ông bá đạo nói.

 

Trang Noãn Noãn khẽ trợn mắt nhìn, đây là cách trả ơn kiểu gì vậy? Cô chưa nghe nói bao giờ.

 

“Anh…” Trang Noãn Noãn muốn nói gì đó, người đàn ông đã ngăn cô lại: “Nếu cô dám rời khỏi đây, tôi sẽ bắt cô lấy thân báo đáp thật đáy.”

 

Trang Noãn Noãn sợ đến mức ôm lấy ngực, vẻ mặt sợ hãi: “Anh … anh là đồ lưu manh.”

 

Kiều Mộ Trạch nhìn thấy biểu cảm này của cô, nhưng anh hài lòng: “Tôi sẽ cho người đem bữa trưa tới. Tôi có việc phải làm vào buổi chiều. Tốt hơn là cô không nên đi lại lung tung, chân là của cô.”

 

Sau đó, anh bước tới cửa, mở cửa và đi ra ngoài.

 

Trang Noãn Noãn đang ngồi trên sofa, choáng váng, đầu óc hỗn loạn. Sao lại như vậy? Tại sao anh muốn cô ở lại đây?

 

Trang Noãn Noãn cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô không nghĩ ra tại sao, vừa rồi chân cô hơi đau, nhưng người đàn ông đã kịp thời ôm lấy cô, giúp cô đỡ đau hon.

 

Lúc này, trong phòng chờ trên lầu hai, Chu Đào truyền đến một tin vui, anh vừa nhận được tin, là những nghệ sĩ hôm nay đến đây tham gia biểu diễn, có thể tận hưởng dịch vụ phòng ở đây và ở lại đây đêm nay.

 

Hai người Diệp Mạn Ni nghe tin đều vui mừng khôn xiết.

 

“Chu tổng, ai đã nói vậy? Có phải Kiều Mộ Trạch cho phép không?”

 

“Đây là khách sạn của Kiều tổng, trước mắt cần anh ấy gật đầu đồng ý.” Chu Đào nói.

 

Diệp Mạn Ni ngay lập tức vui mừng nắm chặt bàn tay, như thể Kiều Mộ Trạch đã đồng ý cho cô ta chuyển đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.