Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1415



Họa tiết phù điêu thế kỷ xưa xoay tròn trên cột, vật tổ khắc trên tường, cùng lối vào trong đại sảnh cho người ta một cảm giác xa hoa sang trọng xuyên thế kỷ trước, sự thích thú vô cùng khác lạ.

 

Trang Noãn Noãn làm thủ tục check-in tại quầy lễ tân, phòng cô ở chính là gian phòng kế sát gian phòng ba mẹ cô xảy ra chuyện, cô biết, không cách nào bước vào căn phòng đó, bởi vì, lúc lên mạng đặt phòng, không có thông tin đặt trước của gian phòng này.

 

Trước khi Trang Noãn Noãn vào phòng, cô đặc biệt hỏi, có phải bố cục của tất cả các phòng đều giống nhau hay không.

 

Nhân viên phục vụ trả lời cô là đúng, phòng ở toàn bộ tầng đó của cô đều giống nhau.

 

Sau khi Trang Noãn Noãn vào ở được hai mươi phút, một chiếc xe đưa đón Rolls-Royce dừng ở cửa.

 

Người bước tới nghênh đón là giám đốc khách sạn, anh ta vô cùng vinh hạnh chào mừng Kiều Mộ Trạch đến, hơn nữa, đã chuẩn bị xong phòng riêng cho anh.

 

“Tối nay tôi không ở phòng riêng, tôi muốn ở phòng 6504.” Kiều Mộ Trạch nhìn thẳng vào mắt giám đốc, đưa ra yêu cầu của anh.

 

Giám đốc lập tức kinh ngạc nhìn anh: “Kiều tổng, tại sao anh lại muốn ở phòng này?”

 

ï “Sao thế? Không cho ở?” Kiều Mộ Trạch híp đôi mắt lạnh.

 

“Không phải, chỉ là chắc anh cũng đã biết về căn phòng đó, trước mắt chúng ta vẫn luôn chưa mở ra bên ngoài, nhân viên phục vụ cứ mỗi bảy ngày sẽ vào quét dọn một lượt, nói chung không hợp cho anh ở.” Giám đốc nói không giấu giếm.

 

“Được, tôi ở phòng của tôi!” Kiều Mộ Trạch bình tĩnh nói, anh đến đây cũng không muốn khiến người khác hoài nghi. Bóng dáng của Kiều Mộ Trạch bước vào đại sảnh, đi về phía thang máy, khi anh bước vào trong, cửa thang máy bên cạnh mở ra, Trang Noãn Noãn bước ra. Ánh mắt Kiều Mộ Trạch hơi khép, lộ ra một vẻ mệt mỏi, bỗng chốc, trong ánh mắt của anh, dường như anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt.

 

Lúc anh muốn nhìn rõ, cửa thang máy đóng lại, nhưng có một bóng dáng mảnh mai mờ ảo thoáng hiện trong đôi mắt anh, anh nhất thời hơi giật mình.

 

Vừa rồi sao anh lại nhìn thấy bóng dáng của Trang Noãn Noãn?

 

Đôi mắt anh chuyển động một chút, nói với giám đốc ở bên cạnh: “Tra giúp tôi xem thử, có phải có một vị khách tên Trang Noãn Noãn hay không?”

 

“Vâng!” Giám đốc cầm điện thoại lên, gọi tới số của lễ tân, trực tiếp bảo bọn họ tra. Rất nhanh đã có đáp án, anh ta nói với Kiều Mộ Trạch: “Đúng vậy, vào một tiếng trước, khách sạn chúng tôi cô gái tên Trang Noãn Noãn vào ở.”

 

Trong mắt Kiều Mộ Trạch thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ, cô cũng đến. Cô đến đây cũng là vì chân tướng sự việc năm đó của ba mẹ cô ấy? Cũng thật sự trùng hợp. Nhưng Kiều Mộ Trạch không hề có ý định lập tức gặp cô, anh và cô, vốn dĩ cũng không phải là kết bạn mà tới, anh điều tra việc của anh, còn cô, để tự cô đi tìm chân tướng vậy!

 

Kiều Mộ Trạch vào phòng, lúc giám đốc định đi, anh liền gọi anh ta lại: “Lôi Mông, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

 

Lôi Mông lập tức buông hai tay xuống, cung kính nhìn anh: “Kiều tổng xin hỏi.”

 

“Chuyện xảy ra tại phòng 6504 vào bốn năm trước, anh biết bao nhiêu?” Kiều Mộ Trạch hỏi thẳng.

 

Lôi Mông vẫn luôn làm giám đốc ở chỗ này, đã sắp được bảy năm, vì vậy, chuyện xảy ra bốn năm trước, anh ta chắc hẳn biết.

 

Ánh mắt Lôi Mông thoáng hiện lên vẻ trầm trọng: “Lúc đó khi chúng tôi bước vào gian phòng đó, chúng tôi đều sợ hãi, hình ảnh đó, cả đời chúng tôi không dám quên, bọn họ chết vô cùng thảm thiết.”

 

“Bọn họ thật sự là tự sát mà chết sao?”

 

“Chúng tôi lập tức gọi cảnh sát đến tra xét, trên bàn quả thật có đặt hung khí bọn họ cắt cổ tay, kiểm tra video, không có ai vào phòng của bọn họ, bọn họ đã rời đi như vậy.” Bây giờ Lôi Mông cũng không dám nhớ lại chuyện này nữa. Kiều Mộ Trạch nhíu chặt mày, nghe giải đáp của Lôi Mông, anh cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, hẹn nhau tự sát, còn chọn ở khách sạn, bọn họ có nỗi khổ gì?

 

“Kiều tổng, anh là vì chuyện này mà tới sao? Phía cảnh sát đã kết án rồi, chỗ chúng ta cũng lưu giữ lại một bản tài liệu.”

 

“Vậy sao? Anh đi giúp tôi một chuyến, xem thử có thể lấy ra cho tôi xem hay không?” Kiều Mộ Trạch dặn dò nói.

 

“Được! Lát nữa tôi sẽ tới Cục cảnh sát tìm hỏi.” Lôi Mông nói xong không làm phiền anh nghỉ ngơi.

 

Trang Noãn Noãn ra khỏi phòng, cô đang tìm cơ hội, muốn hỏi thử tại sao không cho đặt phòng 6504 trước, cô giả vờ có bạn tới đây, muốn ở hai phòng cạnh nhau.

 

Lễ tân lại nói với cô, phòng 6504 không mở cửa cho khách ngoài, trong lòng Trang Noãn Noãn dâng lên một sự đau khỏ, nhưng lúc cô hỏi tiếp, nhân viên phục vụ chỉ là khuyên cô đặt phòng khác. Trang Noãn Noãn không còn cách nào, đành phải về phòng.

 

Lúc này, với thân phận một khách du lịch, cô ở đây căn bản không có cách nào tiếp cận gian phòng ba cô xảy ra chuyện.

 

Trong đầu cô hiện lên một người, cô nghĩ, chắc anh có thể giúp được cô. Đó chính là Kiều Mộ Trạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.