Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1446



Trang Noãn Noãn nghe xong, trong lòng cảm thấy vừa rồi sẽ quấy rầy đến anh, hiện tại, cô hoàn toàn không có nghĩ như vậy, nếu như cô thật sự có thể dụ tên hung thủ muốn giết cô ra, thì cũng sẽ tìm ra sự thật về cái chết của ba mẹ cô càng sớm càng tốt.

 

“Được rồi! Tôi ở lại nhà anh.” Trang Noãn Noãn rất kiên định trả lời.

 

Cô không có phát hiện, người đàn ông bên cạnh cô đang thở nhẹ ra một hơi, muốn lừa cô tới nhà anh ở, thật khiến anh phải hao tâm suy nghĩ!

 

Bất quá, vì suy nghĩ cho sự an toàn của cô, anh cũng không yên tâm để cho cô ở một mình, ngay cả khi Chu Đào sẽ sắp xếp cho cô chỗ ở mới, những tên săn ảnh không sợ gì không vào, sớm muộn vẫn sẽ tìm được cô.

 

Cho nên, chỉ có để cho cô ở bên cạnh mình, anh mới đủ yên tâm.

 

Kiều Mộ Trạch quay đầu nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, đối với bản thân cô hôm nay gặp phải sự việc căng thẳng như vậy, mà cảm thấy có chút kinh ngạc.

 

Bắt đầu từ khi nào anh lại quan tâm đến cô như vậy?

 

Trang Noãn Noãn lúc này, đối với chuyện kinh hãi vừa rồi vẫn đắm chìm trong một chút hoảng loạn, chỉ có điều, cô không có biểu hiện ra ngoài, cô không muốn đem chuyện này nói cho người đàn ông bên cạnh biết.

 

Cô chỉ là không muốn để chuyện của chính mình mang phiền phức đến cho anh.

 

Biệt thự của Kiều Mộ Trạch, được tọa lạc trong khu biệt thự cực kì an ninh, bốn phía nơi đây đều là thiết kế an toàn hàng đầu, cho nên ở chỗ này cô vô cùng an toàn.

 

Trang Noãn Noãn ngẳng đầu quan sát biệt thự lớn cao bốn tầng rưỡi, cô sợ ngây người vài giây, thế giới của người có tiền, cô vẫn là không hiểu ni.

 

Mặc dù cô hiện tại cũng có một chút tiền gửi ngân hàng, nhưng mà so với người có tiền như anh, cô chỉ là một người vô cùng bình thường.

 

Kiều Mộ Trạch nhác hành lí của cô bước về phía phòng khách của anh, phía sau Trang Noãn Noãn lập tức đuổi theo, đi vào phòng khách của anh, phát hiện ra sở thích phong cách của anh đều là kiểu phòng khách sạn, vẫn là bầu không khí lạnh lẽo.

 

Trong sự xa hoa, lại vẫn lộ ra phong cách tao nhã.

 

“Theo tôi đi lên, tôi dẫn cô lên phòng của mình.” Kiều Mộ Trạch nhìn cô lên tiếng, chân thon dài bước lên cầu thang xoắn ốc.

 

Trang Noãn Noãn lập tức đuôi theo, Kiều Mộ Trạch đi tới phòng cho khách tầng thứ ba, đẩy hành lý của cô ra, cất vào.

 

“Từ giờ trở đi, đây sẽ là phòng của cô, về sau yên tâm ở lại nơi này.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch đỗ dồn vào gương mặt thanh tú của cô, trong lòng không giải thích được cũng có một tia sung Sướng.

 

Trang Noãn Noãn gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh, Kiều tiên sinh.”

 

Kiều Mộ Trạch không khỏi nhíu mày: “Đừng gọi tôi Kiều tiên sinh, gọi tên tôi đi!”

 

` Trang Noãn Noãn hơi trừng to mắt, tên? Trong lòng cô lập tức nghĩ thầm một câu, Mộ Trạch.

 

Trời ạ! Cô nào dám gọi anh như vậy chứ!

 

“Không phải, không được, tôi không thể gọi tên của anh được.”

 

Trang Noãn Noãn cảm thấy như vậy rất quá phận.

 

“Vậy gọi Kiều thiếu gia cũng được.” Kiều Mộ Trạch khoanh tay chỉnh lại, nói chung, anh không thích nghe cô gọi ba chữ Kiều tiên sinh này nhất.

 

Trang Noãn Noãn kinh ngạc, cảm thấy cách xưng hô này còn có thể tiếp thu, cô gật đầu: “Dạ, Kiều thiếu gia.”

 

Ò! Kêu như thế này, giống như cô trở thành người giúp việc của anh, có điều là, cô cam tâm tình nguyện chấp nhận.

 

Kiều Mộ Trạch nghe xong, môi mỏng cong lên, giọng cô mềm mại kêu lên, êm tai cực kỳ.

 

Trang Noãn Noãn đã thật sự quyết định yên tâm ở lại nơi này, lúc này, đi qua đi lại phía dưới, ngoài cửa số sắc trời đã tối, màn đêm bap phủ toàn bộ xung quanh biệt thự, có vẻ yên tĩnh lạ thường.

 

Trang Noãn Noãn ở trung tâm thành phố quen rồi, nghe nhiều tiếng xe cộ đông đúc, lúc này, xung quanh yên tĩnh có thể nghe tiếng ve kêu ban đêm, thật làm cô có chút thán phục.

 

Trang Noãn Noãn thu dọn xong quần áo của mình, chỉ nghe thấy trong không gian yên tĩnh, ngoại trừ tiếng ve kêu bên ngoài, còn có bụng của cô ùng ục kêu.

 

Buổi trưa ở trong trung tâm mua sắm vẫn chưa ăn cái gì, diễn xuất cả một buổi chiều, trải qua chuyện kinh hãi đến bây giờ, cô thật sự đói meo rồi.

 

Cô có chút xấu hỗ đè bụng xuống, vẫn còn may không phải ở trước mặt Kiều Mộ Trạch kêu, bằng không thì thật sự mắt mặt rồi.

 

Nhưng mà đã trễ thế này, ở đây cũng không phải giống như trung tâm thành phố, muốn ăn cái gì vậy thì đều tiện lợi.

 

Trang Noãn Noãn quyết định đi xuống lầu xem, coi người đàn ông này ăn cái gì.

 

Bước xuống lầu xoắn ốc, Trang Noãn Noãn chỉ nghe thấy âm thanh ở dưới lầu là tiếng va chạm của nồi chén, thậm chí trong không khí, cô thèm thuồng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

 

: Cô mới xuống nửa cầu thang, liền mở to mắt, lẽ nào trong nhà của anh có người sẽ tới nấu cơm sao?

 

Nói không chừng là mời một dì nấu cơm đi, trong lòng Trang Noãn Noãn nhảy cẵng lên, lập tức có thể ăn cơm rồi!

 

Bước chân Trang Noãn Noãn nhẹ nhàng chậm rãi đi xuống lầu, liền nhìn về hướng nhà bếp, chỉ thấy sau cửa số trong suốt, trông thấy không phải là bóng dáng của dì nội trợ nào, mà là…

 

Mắt Trang Noãn Noãn trợn tròn lần thứ hai.

 

Chỉ thấy ở trong đám khói lờ mờ, một thân ảnh màu đen mộc mạc đứng ở nơi đó, chiếu sáng rực rỡ cả cấu trúc nhà bếp, cũng khiến cho người đàn ông này có vẻ vô cùng ấm áp.

 

Làm thế nào mà?

 

Sao lại là anh nấu cơm? Tim Trang Noãn Noãn đập loạn nhịp, một cảm giác được cưng chiều lại hòa lẫn cảm xúc áy náy chiếm lấy cô.

 

Cô vậy mà có thể được ăn cơm do Kiều Mộ Trạch tự mình nấu sao?

 

Kiều Mộ Trạch mặc một áo thun tay dài màu đen, vén lên một nửa, lộ ra cổ tay rắn chắc của anh, lúc này anh đang chiên trên một cái gì đấy, nghiêm túc mà đẹp trai.

 

Trang Noãn Noãn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nếu như vậy, thì cô thật áy náy.

 

– ` Bởi vì cô ở chỗ này, sẽ làm phiền anh nấu cơm nhiều rồi.

 

Trang Noãn Noãn hít thở sâu đi về phía phòng bếp, đứng ở cửa, cô đến gần nói: “Kiều thiếu gia, anh đang nấu cơm sao?”

 

Kiều Mộ Trạch quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Có phải đói bụng rồi hay không?”

 

“ÀI Tôi không đói bụng… không đói lắm.” Trang Noãn Noãn vội vàng lắc đầu trả lời, nhưng cái bụng lại cực kỳ không khách khí vạch trần của cô kêu lên, ùng ục một tiếng.

 

Cô nhanh chóng ôm bụng, nhìn người đàn ông trước mắt, hy vọng anh không có nghe thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.