Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1455



“Sơ Niệm cũng đã 22 rồi. Chà, Mai Lan à, bà có phúc thật. Sinh ra đứa con gái xinh đẹp thế này.” Một bà Trương khác cũng vô cùng thích Lam Sơ Niệm, ngoan ngoãn nghe lời, vẻ ngoài đáng yêu, bà ta có sự kích động muốn đi làm mối.

 

Trong mắt bà Lam hiện lên vẻ vui sướng và tự hào: “Đúng vậy, Sơ Niệm cũng 22 rồi.”

 

“Sơ Niệm có bạn trai chưa?” Bà Trương tò mò hỏi thăm.

 

Ánh mắt Lam Sơ Niệm nhìn sang, hơi kinh ngạc nhưng lắc đầu một cái: “Cháu không có bạn trai.”

 

Ánh mắt của Lam Thiên Hạo hơi ủ dột, anh có một dự cảm xấu.

 

Bà Trương quả nhiên hào hứng: “Vậy Sơ Niệm, cô làm mối cho cháu được không? Đối phương là họ hàng nhà cô, một đứa con trai rất ưu tú lại còn đep trai, có rảnh thì hẹn gặp cháu được không?”

 

Lam Sơ Niệm vốn là đi xem mắt với anh trai, đột nhiên tìm tới phiên mình, nhất thời có hơi luống cuống tay chân. Cô trừng mắt nhìn về phía mẹ.

 

Bà Lam lại tò mò hỏi: “Sao vậy? Là người thân họ hàng của bà à?

 

“Đúng, là con trai của cậu họ tôi, vừa mới có được hai bằng, học tài chính. Trong nhà cũng có công ty, thằng bé trông rất thanh tú, cao cao gầy gày, tôi thấy hợp với Sơ Niệm.” Bà Trương cười nói.

 

Ánh mắt của bà Lam có vẻ hơi mừng, làm mẹ sốt ruột nhát là việc cưới xin của con trai con gái. Cuộc sống tương lai của họ hanh phúc là điều bà quan tâm nhất rồi.

 

Một giọng nam trầm thấp lạnh băng vang lên với vẻ không vui: “Không được, Sơ Niệm còn nhỏ.”

 

Câu nói này khiến mọi người giật mình, nhất là bà Lam, kinh ngạc nhìn con trai: “Thiên Hạo, con nói to thế làm gì?”

 

Lam Sơ Niệm nở nụ cười, nói với bà Trương: “Cô ơi, bây giờ cháu chưa định quen bạn trai thế nên là xin lỗi cô ạ.”

 

“Không sao không sao. Cháu còn trẻ từ từ mà chọn.” Bà Trương không còn cách nào ngoài việc nở nụ cười ngượng.

 

“Mẹ, con còn có việc, con đi trước. Sơ Niệm, không phải em định tới công ty à?”

 

“Em…” Sơ Niệm ngạc nhiên nhìn anh.

 

“Anh đưa em đi.” Lam Thiên Hạo nói xong, đưa tay kéo tay nhỏ của cô đứng dậy.

 

Bà Lam nhìn đôi nam nữ bỏ đi, vô cùng bực tức, mà Lý Hiểu Mỹ bên cạnh thì vô cùng mắt mát, không ngờ Lam Thiên Hạo chưa nói mấy câu đã đi.

 

“Thật là ngại quá.”

 

“Không sao, vậy thì chúng ta nói chuyện của mình, chuyện bọn ` nhỏ cứ tùy duyên thôi.” Bà Lý nở nụ cười cứng ngắc. Có điều bà nhìn con gái cũng mong con gái có thể nắm cơ hội theo đuổi Lam Thiên Hạo một lần, dù sao gia thế nhà họ Lam vô cùng hiển hách.

 

Lam Sơ Niệm cứ thế bị anh trai kéo tới cửa lớn, cô không khỏi vung tay mình ra, nhìn anh: “Anh, anh làm vậy là vô lễ. Mẹ còn bên trong đấy mà?”

 

“Một lát anh bảo tài xế tới đón mẹ, để bà ấy tâm sự đi.” Lam Thiên Hạo nói xong, có hơi tức giận búng trán cô: “Vừa nãy anh không nói có phải em đã đồng ý đi gặp cậu trai kia rồi không?”

 

“Hả? Cái gì?” Lam Sơ Niệm còn không phản ứng lại.

 

“Là cháu của cô kia đấy.” Lam Thiên Hạo nhắc cô một câu.

 

Lam Sơ Niệm không khỏi cười xì một tiếng: “Anh ơi không có đâu. Em chỉ không biết từ chối sao để cô ấy không buồn.”

 

“Sau này mấy hôm xem mắt như vậy em ít đi thôi, ngày nào đó không biết được lại bị người ta ôm mắt.” Nói xong, ngón tay Lam Thiên Hạo lại theo thói quen búng trán cô.

 

Lam Sơ Niệm phản bác ngay: “Em đâu phải con nít, sao lại bị ôm chạy mắt, còn anh nữa, chị Lý kia xinh như vậy sao anh không nói thêm vài câu với người ta?”

 

Lúc này Lam Thiên Hạo đang đi về phía xe của anh, lập tức xoay người dán mắt vào cô: “Em muốn anh ngay lập tức có bạn gái rồi cưới vợ sinh con?”

 

\ Lam Sơ Niệm bị câu hỏi này làm cho nghỉ vấn đầy đầu: “Đương nhiên em phải cầu chúc cho anh chứ.”

 

Gương mặt tuấn tú của Lam Thiên Hạo lại căng thẳng vài phần, đột nhiên nhận ra anh nói gì cô cũng không hiểu: “Được rồi, lên xe đi anh dẫn em tới trung tâm gần đây mua quần áo.”

 

“Đồ của em đủ rồi.”

 

“Cứ mua thêm vài bộ.” Lam Thiên Hạo nói xong ngồi vào ghế lái.

 

Lam Sơ Niệm lên xe theo, trong lòng lại thấy ngọt ngào, anh cả phách lối nhưng rất chiều cô.

 

“Lát nữa tự chọn một món quà đi.” lam Thiên Hạo vừa ngồi xuống, nghĩ ra một chuyện liền nói với cô gái bên cạnh.

 

“Tại sao em phải chọn quà.” Lam Sơ Niệm chưa kịp phản ứng lại.

 

“Em tự nghĩ đi.” Lam Thiên Hạo không muốn nhắc cô, cô nhóc này ngây ngô tới độ sinh nhật cũng quên mát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.