Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1472



“Vậy tôi hỏi cô, vừa rồi tôi thật sự không phải là lựa chọn hàng đầu của cô sao?”

 

“Gì cơ?” Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn anh.

 

“Trò chơi ban nãy của cô ấy, nếu không chọn tôi thì cô muốn chọn ai?” Giọng điệu của Kiều Mộ Trạch giống như đang chất vấn cô vậy.

 

Phải biết là ban nãy ở đó, cứ cho là cô sẽ không chọn mấy nam nhân viên đó, thì chỉ còn có Lam Thiên Hạo, chẳng lẽ người cô muốn chọn là anh em tốt của anh sao?

 

Lúc này Trang Noãn Noãn mới hiểu ra câu hỏi của anh, cô có chút ngượng ngùng nói: “Tôi vốn không muốn chọn ai cả mài”

 

Điều bây giờ khiến Kiều Mộ Trạch khó chịu chính là sự lựa chọn đầu tiên của cô không phải là anh? Vậy thì nếu anh không bước tới cưỡng ép cô, có phải cô sẽ chọn Lam Thiên Hạo hay một người đàn ông khác không?

 

Dù sao thì về chuyện tối nay, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.

 

Trang Noãn Noãn đi theo anh đến trước chiếc xe thể thao của anh và ngồi vào trong. Trong đầu cô nhớ lại cảnh tượng trong trò chơi vừa rồi, lúc anh lấy quả anh đào từ miệng cô ra, đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

 

Lần sau, cô nhất định sẽ kiên quyết tránh xa khỏi loại trò chơi này Chiếc xe thể thao của Kiều Mộ Trạch lái ra khỏi bãi đậu xe và phóng đi như bay trên con phố đêm vắng vẻ.

 

Mà một lúc sau, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến cũng đi xuống, bọn họ ngồi vào ghế sau xe. Mọi việc tối nay không hề tốt đẹp như họ mong đợi.

 

Diệp Mạn Ni trực tiếp nghiến răng nói: “Trang Noãn Noãn lần này chắc chắn rất đắc ý đây!”

 

Lâm Thiến chống cằm, hôm nay cô ta cũng vô cùng phiền muộn, cô ta cảm thấy Lam Thiên Hạo ngay cả một cái nhìn chính diện cũng không thèm cho cô ta.

 

Hơn nữa, bởi vì cô cứ lén lút nhìn anh, cô phát hiện ánh mắt anh lúc nào cũng dán trên người Lam Sơ Niệm, quá nhiều lần đi!

 

Dường như mỗi khi cô ta ngước lên nhìn anh, ánh mắt anh đều ở trên người của Lam Sơ Niệm.

 

Cảm giác này khiến cô ta cảm thấy Lam Thiên Hạo thích Lam Sơ Niệm.

 

Nhưng, bọn họ là anh em cơ mà! Lâm Thiến vẫn cảm thấy nhất định là cảm giác của cô ta sai rồi.

 

Người cuối cùng bước ra khỏi bữa tiệc là Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm, tối nay cô đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, đặc biệt là phần chơi trò chơi của Trang Noãn Noãn, mang lại rất nhiều sự phần khích và hào hứng.

 

“Anh cả, đêm nay thật là vui.” Lam Sơ Niệm cười nói.

 

Lam Thiên Hạo lập tức nhìn chằm chằm cô, trầm giọng cảnh cáo nói: “Sau này không được chơi những trò như thế này nữa.”

 

Nếu lúc nãy anh không ở đó, cô rút trúng lá thăm này, cô sẽ phải tỏ tình và hôn một người đàn ông khác. Anh nhất định không cho phép điều đó xảy raI “Tại sao chứ anh? Nó vui mà!” Trang Noãn Noãn nghiêng đầu hỏi.

 

“Vui sao? Nếu lỡ em rút trúng lá thăm vừa rồi của Trang Noãn Noãn thì em định tìm ai ở đó chơi với em hả?” Lam Thiên Hạo nhìn cô chằm chằm.

 

.

 

Lam Sơ Niệm lập tức chớp chớp đôi mắt to, xấu hỗ nhìn anh, cô nhất thời không biết nói như thế nào.

 

Có điều, tối nay cô thật sự đã chơi rất vui mà!

 

Ngồi trên xe, Trang Noãn Noãn nhìn cảnh vật hai bên đường, chợt nghĩ đến quán trà sữa bốn năm trước, cô vội vàng lên tiếng nói: “Anh có thể cùng tôi đến một nơi được không? Tôi muốn xem quán trà sữa đó còn không. Tôi quen biết ông chủ ở đó, có lẽ ông ấy biết ai đã đưa tôi đi khi tôi bị ngất xỉu lần trước.”

 

Kiều Mộ Trạch thấp giọng đáp: “Chỉ đường đi.”

 

Trang Noãn Noãn chỉ đường cho anh, đến nơi cô đã từng học cấp 3. Vào học kỳ cuối cùng của cấp ba năm đó, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc đó mọi người đều đang chạy nước rút, cô cũng muốn thi được thành tích tốt.

 

Nào ngờ ba mẹ lại qua đời, khiến bài thi của cô không tốt một chút nào, khiến cô quyết định từ bỏ việc học đại học. Cô nhìn thấy thông tin tuyển dụng người cho một nhóm nhạc nữ vậy nên cô đã đi phỏng vấn, chỉ một lần đã thành công, mới có thể đến được ngày hôm nay. Cô may mắn được đào tạo bởi công ty, đã giúp cô ra nước ngoài học nhạc.

 

Chiếc xe thể thao màu xám lái vào một con đường nhỏ, bên cạnh là một con đường nhỏ ăn vặt nhộn nhịp của trường cấp ba, trên đường có rất nhiều quán trà sữa, Trang Noãn Noãn đi bộ đến một cửa hàng ở phía trước.

 

Cô ngắng đầu lên, ánh mắt thất vọng nhìn tắm biển đã được thay thế, ở đây đã trở thành một cửa hàng bánh ngọt rồi. Mà bên dưới có thông tin liên lạc của chủ tiệm bánh này, Trang Noãn Noãn lấy điện thoại di động ra gọi cho số ấy.

 

“Alo, xin chào.” Từ đầu dây bên kia phát ra giọng nói của một người phụ nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.