Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1484



“Chiều nay tôi về nhà. Tôi sẽ nói Dương Lệ mang đồ ăn tối tới, cô yên tâm ở đây đợi tôi về.”

 

“Được!” Trang Noãn Noãn gật đầu, đảm bảo không phá banh nhà anh.

 

Sau khi Kiều Mộ Trạch lên báo, anh đã nhận được một cuộc điện thoại khác của mẹ, qua điện thoại, mẹ anh rất tức giận nên quyết định quay lại sớm hơn để an ủi bà ấy.

 

Khi Kiều Mộ Trạch đi ra ngoài, Trang Noãn Noãn bê một cốc nước trở về phòng, ngồi trên ghế sofa ngoài ban công, cô mở sổ tay ra và đang cố gắng viết một bài hát mới.

 

Vì là bài hát liên quan đến tình yêu nên trong đầu cô tự nhiên tìm kiếm hình ảnh những thứ liên quan đến tình yêu.

 

Khi cô nhắm mắt lại và suy nghĩ, thứ hiện ra trong đầu cô là hình ảnh Kiều Mộ Trạch ôm đầu cô một cách bá đạo, chống cằm và nhìn chằm chằm đầy trìu mến.

 

Trang Noãn Noãn vội mở mắt và lắc đầu, làm sao cô có thể nghĩ về điều này? Nhưng hình ảnh trong đầu cô ào ào tuôn tới không thể ngừng, mọi thứ diễn ra trong đêm hôm đó đều được hiện lại như một bộ phim.

 

Ngày hôm nay, trên mạng đều đang đăng tin liên quan đến tin về tình yêu của Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn, có người hâm mộ có người đồ kị.

 

Dù tài nguyên trong giới giàu có vốn đã ít, huống hồ còn là chất lượng cao, có tiền có nhan sắc còn có dáng người, thì càng ít đến đáng thương.

 

Chẳng những người trong giới âm nhạc đố ky với tình yêu của Trang Noãn Noãn, ngay cả trong làng giải trí cũng có rất nhiều nghệ sĩ tuổi trẻ cảm thán, không sớm chút tranh thủ cơ hội.

 

Giờ phút này, trong hoa viên ám áp, Hình Nhất Nặc ăn hoa quả, trong tay cầm điện thoại, nhìn tin tức trên mạng liên quan đến Trang Noãn Noãn, khóe miệng cô lộ ra một nụ cười chúc phúc.

 

Không ngờ đàn em này của cô nhanh như vậy đã tìm được tình yêu của mình rồi! Còn nhớ lần trước cùng em ấy đi thu âm nhạc phim mới của cô, em ấy còn không có bắt kỳ tin tức gì nữa mà!

 

Lúc Hình Nhất Nặc chuẩn bị đứng dậy, sau lưng một cánh tay rắn chắc nhanh chóng đỡ lấy cô, Hình Nhất Nặc quay đầu, nửa người trên dựa vào trong lòng của người đàn ông.

 

“Đã 3 tháng rồi, đứng dậy cẩn thận, không được giống như trước nữa.” Sau lưng, giọng người đàn ông ôn nhu trầm thấp, mang theo một chút ý răn dạy.

 

Hình Nhất Nặc lập tức mím môi cười một tiếng, theo bản năng vuốt ve bụng dưới có chút lồi lên: “Cũng sắp 3 tháng rồi nhỉ?

 

Làm sao em lại không có cảm giác gì thế?”

 

“Chờ đến 4 tháng, em có thể cảm nhận được thai động rồi.”

 

“Thật hi vọng có thể sinh con ra nhanh.” Hình Nhất Nặc nói lộ ra mong đợi, bây giờ nếu như cô ra ngoài đi dạo hay làm gì đó, cô sẽ luôn nhìn chằm chằm vào những bà mẹ đang đầy xe đầy, vô cùng ngưỡng mộ những đứa trẻ đáng yêu mềm mại đó.

 

Ôn Lương Diệu cười hôn lên sợi tóc của cô: “Chuyện này còn có thể vội được hay sao? Chúng ta không vội, từ từ đợi bé con ra đời.”

 

Hình Nhát Nặc gật gật đầu: “ỪmI!”

 

Nói nói, cô cũng có chút buồn ngủ: “Em muốn đi ngủ.”

 

“Anh đi ngủ với em.” Người đàn ông ở bên cạnh dìu cô, cẩn thận từng bước một đi vào trong phòng khách.

 

“Anh nói xem, sinh xong em bé em có thể nào trở nên giống như một con heo con hay không, bây giò em trừ ăn và ngủ ra, hình như cũng không còn sở thích nào khác nữa rồi.” Hình Nhất Nặc lo lắng nói, dù sao cô là một người có yêu cầu rất cao đối với vóc dáng.

 

“Chờ sinh xong em bé, anh cùng vận động với em.” Nói xong, người đàn ông cười nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đầy đặn của cô: “Chỉ cần là em, mặc kệ là béo hay là gầy, anh đều thích.”

 

Hình Nhất Nặc mím môi cười một tiếng, cô biết, lời nói ngọt ngào của chồng, cũng không phải là để nói ứng phó cô, mà là phát ra từ trong nội tâm của hắn.

 

Năm giờ chiều, nhà họ Kiều.

 

Ở trong một biệt viện có diện tính gần 2.

 

mét vuông, cả tòa biệt thự tràn đầy khí tức theo kiểu Trung Quốc, khắp nơi lộ ra phong thái nghệ thuật và cỗ điển.

 

Xe thể thao của Kiều Mộ Trạch lái vào, tối nay anh đã hứa với mẹ là sẽ về sớm.

 

Anh bước xuống xe, cầm lấy chìa khóa xe bước vào phòng khách, đi vào phòng khách thì nhìn thấy ba, mẹ, và chú ruột của anh – Kiều Huy Dương đang ngồi trên ghế sofa.

 

“Mộ Trạch, đã lâu không gặp, thực sự càng ngày càng trầm ổn rồi.” Kiều Huy Dương cười đứng dậy, đi tới vỗ vai của hắn: “Chúng ta đều già rồi, đứa nhỏ này cũng đã lớn như vậy rồi.”

 

Kiều Huy Dương nhìn về phía anh trai: “Anh, thật hâm mộ anh mà! Sinh được một đứa con trai vừa đẹp trai vừa giỏi giang như vậy, chẳng như em, đến tuổi này rồi, vẫn còn chưa có được đứa nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.