“Anh rất muốn được ở bên em, ngoại trừ em ra thì dường như anh không thể thích ai được nữa, nhưng, anh vĩnh viễn không thể nói với em câu nói này.”
Khi Lam Sơ Niệm nhìn thấy câu nói này, trong đầu cô hiện lên đầy những dấu chấm hỏi.
Đây rõ ràng là yêu thầm! Anh cả phải lòng cô gái nào rồi sao?
Sao anh lại không dám thổ lộ? Hay là cô gái đó đã có bạn trai nên anh cả không còn cơ hội nữa?
Trời ạ! Lam Sơ Niệm lập tức cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật lớn của anh cả, trong lòng có chút hoảng hốt.
Thế nhưng, đồng thời cô cũng cảm thấy thoáng đau lòng, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hạ quyết tâm, cô nhất định không được đề anh cả mình phải hối hận trong chuyện tình cảm này.
Cô phải tìm ra đó là cô gái nào, cô phải giúp anh tán đổ cô gái đó.
Lam Sơ Niệm nhìn hàng chữ trên giấy đè rất mạnh vào giấy, như thể lúc anh cả viết dòng chữ này tâm trạng đang rất bi thương, muốn mà không có được.
“Anh cả đáng thương.” Lam Sơ Niệm thở dài, đồng thời bắt đầu ngắn người một hồi.
Thì ra trong lòng anh cả đã có một người con gái mà mình thích sao? Tại sao cô chưa bao giờ nghe anh nói đến?
Cô gái nào đã khiến anh cả yêu dai dẳng và sỉ tình đến vậy?
Trên con đường bên ngoài biệt thự, Lam Thiên Hạo đang uễể oải cầm vô lăng lái xe đi vào. Thế nhưng vừa ngắng đầu lên anh liền nhìn thấy đèn bên ngoài biệt thự đã được bật sáng.
Lông mày anh cau lại, không khỏi dâng lên sự cảnh giác. Ai đang ở trong biệt thự của anh?
Anh không nhớ mình có mời người bạn nào đến.
Xe của Lam Thiên Hạo lái tới cửa, cánh cửa kiên cố bên ngoài tự động mở ra, chiếc xe thể thao của anh lập tức tiến vào.
Nghe thấy tiếng xe, Lam Sơ Niệm ở bên trong lập tức mừng rỡ từ phòng khách chạy ra. Lam Thiên Hạo đẩy cửa bước xuống xe liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ xa vọng lại.
“Anh cải”
Bàn tay đang đóng cửa xe khựng lại vài giây, sau đó anh mới sực nhớ đến mà đóng cửa lại.
Nhìn thấy cô nhóc ngây thơ vô tội kia lao về phía mình, trong mắt anh không giấu được vẻ vui mừng, nhưng trên mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào.
Lam Sơ Niệm chạy nhanh về phía anh, muốn lao vào lòng anh.
Nhưng khi Lam Sơ Niệm vừa đến gần anh thì lại đột nhiên dừng lại.
Cô quẫn bách dừng lại việc chạy đến ôm anh, anh đã có người con gái anh thích rồi, cô không thể không biết lớn nhỏ như vây được nữa.
Lam Thiên Hạo vừa mới mở tay ra được một nửa, còn tưởng là cô muốn ôm, anh không khỏi ngượng ngùng thả tay xuống.
Anh có chút tức giận nhìn chằm chằm cô: “Tại sao em đến mà không nói trước với anh?”
“Em tình cờ đi ngang qua nhà anh nên định vào nhà ngồi một chút thôi. Anh cả, chẳng lẽ anh không thích em đến quấy rầy anh sao?” Lam Sơ Niệm lúc này mới hiểu được tại sao anh cả lại dọn ra ngoài rồi, là vì để thuận tiện cho anh yêu đương!
Nếu anh sống chung với ba mẹ thì chắc sẽ cảm thấy không tiện đi?
Lam Thiên Hạo ăn cơm xong mới trở về, bởi vì bây giờ đã bảy giờ tối rồi. Ánh mắt anh đầy quan tâm mà nhìn cô gái trước mặt: “Em ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa! Em đợi anh về nãy giò đấy!”
Lam Thiên Hạo nghĩ dù sao anh cũng phải đưa cô về nhà, vậy nên anh nói với cô: “Lên xe đi, anh đưa em đi ăn.”
“ÒI Đi đâu ăn vậy anh?”
“Em muốn đi đâu ăn đều được.””Lam Thiên Hạo nói.
Lam Sơ Niệm lúc này thật sự rất đói, vì vậy quay trở lại phòng khách, lấy túi của mình đi ra.
Hai người ngồi vào trong xe, xe của Lam Thiên Hạo lại lái ra khỏi cửa lớn. Anh vốn có chút mệt mỏi, nhưng bây giờ ở bên Lam Sơ Niệm, tinh thần của anh lại phấn chấn hẳn lên.
Lam Sơ Niệm cũng không còn như lúc trước, ríu ra ríu rít nói chuyện phiếm với anh. Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sỏ, trầm tư suy nghĩ về vấn đề gì đó.