Nhưng tôi biết, năm ấy tuy là công ty khó khăn, thế nhưng không có hiện tượng trồn thuế.”
Ánh mắt Kiều Mộ Trạch vì câu nói này mà sáng lên mấy phần. Anh gật đầu bảo: “Được, bây giờ tôi cần anh thu sắp thêm vài ghi chép về vấn đề thuế sáu năm trước gửi cho tôi.”
“Kiều tổng, có phải công ty gặp phải điều tra của cục thuế không? Tôi không hề nhận được thông báo nào hết.” Giám đốc tài vụ có hơi lo lắng hỏi.
Kiều Mộ Trạch an ủi một câu: “Yên tâm, công ty chúng ta bây giờ không có bất kì vấn đề gì.”
“Được, vậy tôi xuống xem lại một lượt ghi chép, lát nữa sẽ gửi vào mail của anh.”
Sau khi giám đốc tài vụ đi xuống, Kiều Mộ Trạch thở ra một hơi, gọi đường dây nội bộ: “Dương Lệ, cô có thể sắp – xếp người tới rồi, đưa sổ ghi chép theo, nhiều nhát là một tuần sau, tôi muốn biết kết quả.”
“Vâng.”
Phòng tài vụ, bóng người giám đốc Hứa Mộc Hoa đi tới phương hướng bàn làm việc của anh ta, bên cạnh có một chủ nhiệm, lập tức đứng dậy, tò mò hỏi: “Giám đốc, vừa nãy anh bảo người ta mang mấy hộp tư liệu ở trong kho hàng ra, là làm gì vậy?”
Ánh mắt Hứa Mộc Hoa nghiêm khắc nhìn về phía anh ta: “Đừng có mà nhiều chuyện, ít hỏi thôi.”
“Vâng, biết rồi.” Vị chủ nhiệm này lập tức nở nụ cười ngượng ngùng rời đi.
Bóng người của anh ta lập tức chếch về phía gian phòng có ít người hút thuốc, anh ta cầm điện thoại di động lên gọi một cú.
“Này, sao rồi?”
“Thư kí Lý, vừa nãy tôi đã dò la về phía giám đốc một lát.
Nhưng anh ta rất nghiêm túc, không cho tôi hỏi, có điều, vừa nãy tôi vào xem thử, máy hộp bị đưa đi đều là sổ ghi chép về sáu năm trước.”
“Được lắm, cậu làm rất tốt.” Giọng của Lý Đạt tỏ vẻ khen ngợi.
“Có thể làm việc giúp cho Kiều phó tổng, là vinh hạnh của tôi.” Tên chủ nhiệm này lộ ra tiếng cười nịnh bợ lấy lòng.
“Được, nếu có lợi ích sẽ không thiếu phần cậu. Cậu an tâm theo sát Hứa Mộc Hoa giúp tôi, xem anh ta còn làm thêm việc gì nữa.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ không phụ kì vọng.”
Tắt máy, lúc này Lý Đạt đứng ngay cạnh người Kiều Huy Dương để nghe điện thoại. Ánh mắt của ông ta lo lắng nhìn người đàn ông tráng niên ngồi trên ghé sofa hút xì gà: “Kiều phó tổng, quả nhiên Kiều Mộ Trạch bắt đầu điều tra rồi. Xem ra không bao lâu nữa là cậu ta có thể tra rõ chuyện của sáu năm trước. Năm đó tuy là khó khăn thế nhưng anh của ông vẫn không có ghi chép trồn thuế.”
Trong mắt Kiều Huy Dương cũng không còn sự bình tĩnh như trước nữa, ông ta cắn răng: “Đúng là chuyện khó lường, cuối cùng đứa bám vào tôi không tha lại là thằng cháu của tôi. Năm đó tôi nên độc ác hơn, để thằng nhóc này biến mắt sớm một chút.”
“Chuyện đó, vẫn luôn bị anh của ông che dấu, không để cho chị dâu ông bi “Anh trai tôi lòng dạ mềm yếu, năm đó ba tôi giao toàn quyền quản lý công ty cho anh ấy, tôi vốn đã không phục.
Chỉ vì tôi nhỏ hơn bảy tám tuổi, thì nghĩ là tôi vô dụng, mà người anh trai lòng dạ tử tế kia thì luôn cảm thấy thiếu nợ tôi, mới lưu tình cho tôi ở rất nhiều chuyện. Nhưng tôi không hề cảm kích anh ta chút nào, bởi vì tập đoàn họ Kiều vốn dĩ có một nửa thuộc về tôi.”
Kiều Huy Dương càng nói càng tỏ vẻ kích động, cuối cùng đập lên bàn một cái: “Sớm hay muộn tôi cũng phải lấy lại những gì là của mình.”
“Kiều tổng, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Kiều Mộ Trạch thông minh như vậy, nếu như cậu ta biết không phải là ba mình mà là ông, tôi nghĩ cậu ta nhất định không do dự mà vạch trần ông.”
“Tôi cũng chẳng có tình cảm gì với thằng cháu này. Hơn nữa, năm đó nó còn nghi ngờ vụ bắt cóc là do tôi làm. Tôi nào có mong nó sẽ lưu tình với tôi, một người phụ nữ còn quan trọng hơn chú nó nhiều.”
“Bây giờ, cần giải quyết gấp nhất chính là Trang Noãn Noãn. Nhưng bây giờ, Trang Noãn Noãn ở lại nhà cậu ta, chúng ta muốn ra tay cũng không dễ dàng vậy rồi.”
“Vậy thì buộc nó phải dọn ra, nghĩ cách để nó căm hận thằng cháu này của tôi.” Trong mắt Kiều Huy Dương sáng lên nét cười lạnh: “Con bé này, tuổi còn nhỏ, ngây thơ đơn thuần. Chỉ cần cho nó ít tin tức, nó sẽ tin ngay.”
“Kiều phó tổng, ông có gì dặn dò?”
“Sai một tên đàn ông trung niên tới nói với Trang Noãn Noãn, năm đó người giết ba mẹ nó là ba của Kiều Mộ Trạch. Lúc này nếu như nó đối chất với cháu của tôi, tôi thấy thằng cháu này dù cho năm mồm bảy miệng, cũng không thể giải thích rõ được.”
Lý Đạt hiểu ngay, không khỏi khen một câu: “Kiều phó tổng, kế hoạch này tốt quá. Vậy thì Trang Noãn Noãn sẽ hận Kiều Mộ Trạch. Đến lúc đó cô ta thân cô thé cô, chúng ta chẳng phải dễ dàng ra tay rồi?”
Trong mắt Kiều Huy Dương, giống như chỉ mong mau giải quyết phiền phức này, lúc này nở nụ cười đắc ý.