“Tôi nghĩ lần này Trang Noãn Noãn nhất định sẽ rời khỏi bên cạnh Kiều Mộ Trạch. Có vẻ cô ta rất tức giận, hơn nữa, cô ta còn nói là phải trả thù cho ba mẹ. Cô ta thực sự là một kẻ không biết trời cao đắt dày là gì.”
“Vì vậy mới nói, cô ta phải chết, nếu không, tôi không thể ngủ được.” Kiều Huy Dương coi đó là chuyện đương nhiên.
“Đúng vậy, nếu cô ta ngốc một chút, ngu một chút, không truy cứu chuyện về ba mẹ thì cô ta vẫn có thể sóng tốt, ai khiến cô ta cứng đầu!” Mặc dù Lý Đạt cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng người ngăn cản con đường phát tài của ông ta, ông ta cũng không mềm lòng đâu.
Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn thất thểu kéo vali mình ra. Đứng dưới ánh nắng, khuôn mặt bị rửa sạch bởi nước mắt tái nhợt. Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình như muốn chảy máu, cô nhìn lại căn biệt thự này, nghĩ đến việc sống hàng ngày sống ở đây, cô thấy có lỗi với ba mẹ mình dưới hoàng tuyền, sao cô có thể sống trong nhà của con trai kẻ thù của mình?
Trang Noãn Noãn kéo vali, trong lòng đầy căm hận, mở cửa bước ra khỏi biệt thự của Kiều Mộ Trạch.
Đối với người đàn ông này, cô đã xác định là anh đang tiếp cận với động cơ nào đó. Chính xác thì anh muốn làm gì? Tất cả những gì tốt đẹp trong quá khứ, giờ phút này đều bị xóa sạch, ngay cả khi Trang Noãn Noãn nghĩ đến, trong lòng liền run lên, tức giận. Trang Noãn Noãn kéo vali đi dọc đường, vì nơi này cách xa đường phó, mà cô gió như một con búp bê hình người vô hồn, cô tinh thần rồi loạn, giống như một người tâm thần không bình thường, đầu tóc rối bù, như bị sự đau khổ dày vò đến mát đi bản thân.
Khi sắp bước ra tới đường đông đúc, cô vẫn chợt nhớ ra, cô lấy trong ba lô ra chiếc khẩu trang và cặp kính râm đen, đeo vào, lúc này cô cũng không biết phải đi đâu.
Trang Noãn Noãn mệt mỏi ngồi trên băng ghé trong công viên trên một con đường đông người qua lại, cả người đều uễ oải, dưới vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh, là cả trái tim cô như: bị xé nát, rỉ máu. Đôi môi đỏ mọng dưới lớp khẩu trang đã sưng đỏ vì vét cắn, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì trong lòng cô, đau đớn nhất chính là khoảng thời gian ở cùng với Kiều Mộ Trạch, khép đôi mắt lại, những hình ảnh cô nghĩ là đẹp đẽ và ấm áp đã trở thành một loại lừa dối, chúng trở thành những kỷ niệm mà cô không muốn chạm vào nhất.
Ngay cả tưởng tượng, cũng có thể khơi dậy sự tức giận và run rẩy khắp người cô.
Cô trông thất thần, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che bởi kính gọng đen và khẩu trang, không ai có thể nhận ra cô chính là nữ chính trên màn hình quảng cáo cách đó không xa.
Cô gái xinh đẹp ấy, là con cưng của vạn người.
Nước mắt của Trang Noãn Noãn lại trào ra, khiến đôi mắt sưng đỏ của cô cảm thấy nhức nhồi.
Ngay cả những người qua đường cũng có thể cảm nhận .
được nỗi buồn của cô, nhìn cô đầy vẻ tò mò và thương cảm.
Trong tập đoàn Kiều thị, Kiều Mộ Trạch đang kiểm tra phiếu nộp thuế điện tử cách đây 6 năm trên máy tính. Vì nó chưa hoàn chỉnh lắm nên trước tiên anh chỉ lướt xem qua một só, đợi có số liệu đày đủ, anh lại sẽ kiểm tra lại thêm lần nữa, nhát định phải điều tra ra sự việc năm đó.
Cho dù kết quả có ra sao, anh cũng sẵn sàng chấp nhận, vì anh đã hứa với Trang Noãn Noãn sẽ cho cô một câu trả lời.
Anh xoa xoa lông mày, đứng dậy đứng trước cửa sổ cao, dáng người mảnh khảnh giống như một bức tranh mê người, khiến Dương Lệ vừa gõ cửa bước vào cũng phải thở dài một hơi, nếu nói về nhan sắc và khí chất, sao nam nổi tiếng cũng không bằng ông chủ của cô!
Sự quý phái toát ra không cần diễn, không cần giả vờ, được bộc lộ qua những cử chỉ.
“Kiều tổng, tôi đã mua nguyên liệu cho bữa tối và để chúng vào xe của anh.”
“Ừ! Cho tôi một tách cà phê.” Kiều Mộ Trạch trầm giọng đáp.
“Kiều tổng, hôm nay anh đã uống quá nhiều cà phê rồi.
Hay là tôi pha cho ngài một tách trà nhé! Uống quá nhiều cà phê sẽ có hại cho dạ dày của anh.” Dương Lệ nói, cô 32 tuổi, thông minh có năng lực, là do Kiều Mộ Trạch tìm ra khi vừa lên vị trí này.
So với những người phụ nữ nhiều mục đích kia, Dương .
Lệ là một người rất biết điều, cô sẽ không bao giờ can dự: quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của Kiều Mộ Trạch, càng không có nhưng những suy nghĩ khác.
“Cà phê.” Kiều Mộ Trạch nhìn về phía xa, nhưng kiên quyết gọi cà phê.
Vì còn cần xem thống kê cho quý sau, anh cần một tỉnh thần tỉnh táo nhát.
Dương Lệ gật đầu: “Vâng.”
Dương Lệ cũng khó hiểu, tại sao đột nhiên ông chủ lại quan tâm đến thống kê sáu năm trước như vậy, ngoài các tài liệu điện tử, ngay cả dữ liệu lưu trữ cũng bị lấy ra tính lại.
Kiều Mộ Trạch thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, đêm qua anh bị mất ngủ, sáng nay có cuộc họp, bây giờ, anh ấy cảm thấy cơ thể mình đang bắt đầu phản kháng rồi.
Lúc này, trong đầu anh sẽ nghĩ tới Trang Noãn Noãn, chỉ khi nghĩ đến cô, cả tinh thần của anh mới sảng khoái, như thể mục tiêu sống rõ ràng hơn, là phương hướng mà trước đây anh chưa từng thấy qua.